"Chị Mạn Mạn! Em quỳ xuống cầu xin chị có được không!" Phó đạo diễn cắn răng một cái, "Em đem số phòng của ảnh đế Thời Hàn Sơ cho chị!" Tay nhỏ trắng nõn đang quấy tóc của Tô Mạn Mạn dừng lại, nhấc lông mày: "Được! Tôi có thể giúp cậu, thế nhưng... hai vợ chồng Tố Tâm, tôi không bảo đảm!" Phó đạo diễn hầu như khóc lóc quỳ xuống cảm ơn Tô Mạn Mạn. Cúp điện thoại, Tô Mạn Mạn đem lời của phó đạo diễn chuyển lời cho Tố Tâm và Phó Kiến Văn. Phó Kiến Văn không nói hai lời, nói với Tố Tâm: "Nên trở về khách sạn..." Tô Mạn Mạn: "..." Có anh trai như vậy sao! Tố Tâm áy náy nói với Tô Mạn Mạn: "Mạn Mạn, chúng tôi là đến nghỉ ngơi, bây giờ bất ngờ quay phim, thật không tiện!" Tô Mạn Mạn có thể lý giải, gật đầu mang theo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai sau gọi điện thoại cho phó đạo diễn để tới đón cô. Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn đưa Tô Mạn Mạn lên xe, mới chuẩn bị đi... Vị phó đạo diễn kia tha thiết mong chờ nhìn qua Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn, Tố Tâm vẫn cười lễ phép với phó đạo diễn, nhưng cũng giữ một khoảng cách. Mà Phó Kiến Văn ở bên người Tố Tâm, vốn là cho người khác cản thấy uy thế mười phần, vào lúc này hai tay bỏ túi, banh một gương mặt anh tuấn lạnh lùng, rõ ràng một bộ không dễ chọc, phó đạo diễn gầy yếu cái gì cũng không dám nói, bận bịu lên xe mang theo Tô Mạn Mạn đi đến hiện trường đóng phim. "Đi, trở về khách sạn..." Phó Kiến Văn nắm lấy tay nhỏ của Tố Tâm, dắt cô đi dọc theo bờ biển trở về. Một tay Tố Tâm ôm lấy cánh tay của Phó Kiến Văn, thấp giọng nói: "Em cảm thấy anh rất lạnh nhạt với cô em gái này của mình!" Phó Kiến Văn nghe nói như thế, khóe môi nổi lên ý cười, nghiêng đầu, đôi mắt thâm thúy ngưng ở trên khuôn mặt Tố Tâm, môi mỏng mấp máy, tiếng nói trầm ổn thành thục mang theo ý cười: "Nhiệt tình của anh dành cho một mình Phó phu nhân là đủ rồi!"