Thấy suy nghĩ của Tố Tâm tựa hồ bay xa, Tô Mạn Mạn khẽ cười, tiếng nói bên trong đều là chắc chắn: "Cô đối với tương lai của mình... Cũng đã có kế hoạch rồi!" Tố Tâm hoàn hồn nhìn về phía Tô Mạn Mạn, cũng không có giấu diếm: "Đúng vậy, đã có mô hình đại khái, nhưng vẫn chưa có kế hoạch cụ thể." Liên quan tới chuyện văn phòng làm Tố Tâm vẫn chưa có nói với Tô Mạn Mạn, khi chưa có một cái gì chắc chắn, xưa nay Tố Tâm cũng sẽ không nói ra bên ngoài. "Nếu như cô có hứng thú phát triển trên nhiều lĩnh vực, hoặc là... Đổi nghề làm diễn viên, tôi có thể giới thiệu tài nguyên cho cô, tài nguyên ở chỗ tôi đúng là rất nhiều!" Tô Mạn Mạn cười với Tố Tâm, "Lời này tôi chưa từng nói qua với người khác, bởi vì cô là người trong nhà cho nên tôi mới nói như vậy." Thấy Phó Kiến Văn cúp điện thoại trở về, Tô Mạn Mạn ngẩng đầu nhìn về phía Phó Kiến Văn, mở miệng nói: "Nói với hai người một chuyện quan trọng!" Tô Mạn Mạn có chút dáng vẻ hả hê: "Lần trước có người muốn tuôn ra Phó Thiên Tứ chính là con riêng, có phải anh đã nói cho ông ngoại anh biết rồi hay không, mặc dù chuyện này ông ấy đã xử lý, nhưng ông ấy lại cho rằng là anh tìm người tung ra, người tung ra lại còn cố ý muốn cho anh nợ ân tình, anh nói xem người này có phải đang ngồi ở Venice không!" Tố Tâm: "..." Tô Mạn Mạn như thế cười trên sự đau khổ của người khác được chứ! Bất quá ngẫm lại, Tô Mạn Mạn xác thực không có nói sai, thực sự là trời giáng phi nồi... Phó Kiến Văn là vì Phó Thiên Tứ cho nên mới cho Phó Thanh Tuyền một lời nhắc nhở, không nghĩ tới Phó Thanh Tuyền lại đổ vạ lên người Phó Kiến Văn. Đối với Phó Kiến Văn mà nói, chuyện này cũng đã xảy ra rồi, chẳng lẽ anh còn phải hi vọng thông qua chuyện này có thể làm cho Phó Thanh Tuyền cảm kích mịn sao! Tô Mạn Mạn mới vừa nói xong, điện thoại trong túi tiền chấn động. Tô Mạn Mạn bắt máy...