Khi cô giáo của Tịch Tiểu Ân gọi tới, nói là có một người đẹp trai tới đón Tịch Tiểu Ân mà người này không phải là Lý An Dịch, Tịch Vô Ưu còn tưởng rằng Lý An Dịch bận việc cho nên nhờ Lý Hình Phong tới đón giúp cô. Tịch Vô Ưu nhờ cô giáo chuyển máy cho người đàn ông kia. “Anh Hình Phong.” Tịch Vô Ưu gọi. “Là tôi, Hàn Thần Dương.” Hàn Thần Dương nhàn nhạt mở miệng. Không nghĩ tới mẹ chạy mất rồi con gái lại tự dâng đến miệng, này biết trách ai chứ. Tịch Vô Ưu nghe thấy là Hàn Thần Dương, trong lòng cô khẽ nhảy lên một cái. Tại sao thế giới này có thể trùng hợp như vậy? Tịch Vô Ưu thầm oán Lý An Dịch, anh ta không giúp cô được thì thông báo cho cô một tiếng để cô thuê xe đi đón Tịch Tiểu Ân mới phải. Bây giờ phải làm thế nào? Cô có thể cúp điện thoại hay không? “Em không cần chạy, bây giờ dù em có chạy tới đâu tôi cũng sẽ tìm được em.” Hàn Thần Dương nói tiếp: “Nói địa chỉ, tôi sẽ giúp em đưa con bé về. Tôi có thể đảm bảo không để xảy ra chuyện gì.” “Mẹ, con muốn về cùng ba ba.” Giọng nói lanh lảnh của Tịch Tiểu Ân từ bên trong điện thoại truyền đến. Tịch Vô Ưu thật sự hết cách rồi, sao cô lại có đứa con gái như vậy chứ. Sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, Tịch Vô Ưu vẫn là quyết định cho Hàn Thần Dương đưa Tịch Tiểu Ân trở về. .... Trên đường đi. “Ba ba, ba ba thích mẹ sao?” Tịch Tiểu Ân lên tiếng hỏi. “Đúng vậy.” Hàn Thần Dương nghiêng đầu sang quan sát cô nhóc lém lỉnh này. Dù còn bé nhưng rất nhanh mồm nhanh miệng, chắc hẳn là được thừa hưởng từ Tịch Vô Ưu rồi! Mà đứa bé này, lại có nét gì đó rất quen thuộc. Đôi mắt cùng cái miệng nhỏ, rất giống Hàn Thần Dương khi còn bé. Chỉ là hồi bé, Hàn Thần Dương nói rất ít, còn Tịch Tiểu Ân lại nói rất nhiều. Sau khi nghe Hàn Thần Dương nói xong, Tịch Tiểu Ân đưa tay lên miệng, be miệng của mình lại. Đôi mắt cô nhóc trợn to, một bộ dáng không thể tin nổi! Thật không ngờ ba ba lại thừa nhận, không giống như chú Hình Phong, mẹ luôn đi theo mà cả ngày đều lạnh nhạt với mẹ. Tịch Tiểu Ân tự nhủ, khi trở về cô bé nhất định sẽ nói cho mẹ biết. Chắc chắn mẹ sẽ rất vui mừng.