Tố Tâm nghiêng đầu nhìn qua đáy mắt giảo hoạt có chứa ý cười của Phó Kiến Văn, còn cặp mắt của Tố Tâm thì đen nhánh trong suốt rực rỡ như Ngân Hà đầy sao: "Cái này có phải hơi quá đáng rồi hay không..." Màn đêm buông xuống, bến cảng Venice có chuat náo nhiệt, như là một mảnh ánh đèn Lưu Ly tuyệt sắc. Phó Kiến Văn dắt theo tay Tố Tâm bước chậm trên dường, hưởng thụ thời gian chỉ có hai người. Bởi vì là buổi tối, cách đó không xa Tố Tâm có thể nhìn thấy du thuyền xa hoa đang dừng lại, có đoàn làm phim bật đèn sáng rực, còn nhân viên đoàn làm phim thì đang bận rộn, thậm chí còn phát động điều chỉnh ánh đèn để quay chụp cản đêm ở Venice, không biết là kẻ nào rơi xuống nước hay là làm sao, quanh nơi đó có một vòng người nhao nhao ồn ào ngồi thuyền bé đang mò người, bên cạnh còn có xe cứu thương đèn xanh đèn đỏ nhấp nháy. Tố Tâm đột nhiên nghĩ đến sáng sớm hôm nay Bạch Hiểu Niên nói với mình, Thời Hàn Sơ cùng Tô Mạn Mạn đến Venice, chẳng lẽ... Bọn họ tới quay phim! Nghĩ tới đây tâm tư Tố Tâm đột nhiên nâng lên, sẽ không phải... Chính là Tô Mạn Mạn hoặc là Thời Hàn Sơ bị rơi xuống nước chứ! Tô Mạn Mạn tự nhiên không cần phải nói! Bởi vì Tô Mạn Mạn đã giúp cô quá nhiều. Còn về Thời Hàn Sơ tuy rằng Tố Tâm không hay tiếp xúc với Thời Hàn Sơ, nhưng khi Tố Tâm có chuyện, Thời Hàn Sơ đều là đứng ra nói giúp Tố Tâm, Tố Tâm không thể không cảm kích. Tuy rằng Tố Tâm không để ý, nhưng cũng biết là lấy sức hiệu triệu của Thời Hàn Sơ, Tố Tâm lúc đó đã bớt được bao nhiêu người mắng. Tố Tâm nhớ tới trước đó ở bên trong tiết mục cũng đã cùng Thời Hàn Sơ nói chuyện phiếm, biết trước khi Thời Hàn Sơ làm diễn viên, chính là vận động viên bơi lội, còn đã từng tham gia Thế Vận Hội Olympic, chỉ là không có đoạt giải. Cho nên Tố Tâm ngược lại không lo lắng cho Thời Hàn Sơ, lo lắng cho Tô Mạn Mạn hơn. "Tố Tâm!" Giọng nói nghi ngờ từ phía sau truyền đến. Tố Tâm quay đầu, nhìn thấy một người tóc dài tới eo, mang theo mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, ăn mặc một thân Jacket màu đen quần jean cùng giày nữ đang đứng dưới ánh đèn, thấy Tố Tâm quay đầu lại, người kia bỏ khẩu trang xuống một bên, đi về hướng Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn. Lông mày của Phó Kiến Văn nhíu lại, đáy mắt không hề vui mừng, rất không thích thời gian ở cùng Tố Tâm bị người khác quấy rầy.