Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn đã nhận được điện thoại của tiểu Lục, nói là đã đem Đoàn Đoàn bình an đưa đến Phủ Thiên Loan, sau khi vào cửa Đoàn Đoàn đã ngủ rồi, dì Lý đã đem Đoàn Đoàn ôm lên lầu. Tố Tâm ăn nhiều cho nên đi bộ xong một vòng còn muốn chạy thêm một vòng, Phó Kiến Văn đem Tố Tâm kéo đến trước mặt, cúi đầu, đè thấp giọng nói khêu gợi của mình xuống, mở miệng nói: "Thật sự ăn no rồi, không bằng chúng ta trở về khách sạn, làm loại chuyển động vừa khiến người ta sung sướng lại có thể cho em tiêu cơm!" Bên tai Tố Tâm trong nháy mắt liền đỏ lên, cô vỗ Phó Kiến Văn một cái, mặt đã đỏ bừng không giấu được, mím môi môi, giả vờ tức giận, nhưng trong mắt, sóng nước lân lân căn bản không doạ được người. "Vậy anh phải theo em đi thêm hai vòng!" Tố Tâm lôi kéo cánh tay Phó Kiến Văn. Đây chính là nói điều kiện rồi! Tuy rằng Phó Kiến Văn càng muốn trở về phòng làm loại chuyển động vừa sung sướng vừa tiêu cơm, nhưng Tố Tâm yêu cầu, từ trước đến giờ Phó Kiến Văn sẽ không từ chối. "Đầu bếp của nhà hàng kia nấu anh thấy em ăn rất nhiều, nếu như em thích anh sẽ nghĩ biện pháp mời về..." Bình thường lượng ăn cơm của Tố Tâm không nhiều, khó có được hôm ăn nhiều lôi kéo anh đi tiêu cơm. "Không phải đầu bếp nấu ngon, quán ăn trung quốc ở nước ngoài dù danh tiếng có tốt như thế nào, thì cũng không thể bằng trong nước được, chỉ là hôm nay nhìn xem Sở Tầm ăn quả đắng, lại nhìn cô gái trẻ xinh đẹp giống như tiểu công chúa rơi nước mắt, ta tâm tình của em tốt liền không nhịn được ăn nhiều một chút." Lúc Tố Tâm nói chuyện, cũng không nhịn được cười ra tiếng. Phó Kiến Văn: "..." Lâm Noãn quay đầu nhìn về phía Phó Kiến Văn: "Có phải anh cảm thấy em đặc biệt tiểu nhân đắc chí hay không!" Phó Kiến Văn mấp máy môi, anh cảm thấy có chút, nhưng chính là không có nói ra, khóe môi ép không được ý cười. Bởi vì Tố Tân hài lòng, tâm tình Phó Kiến Văn cũng tốt... "Tâm tư của Sở Tầm em cũng đã biết rõ, còn cô gái trẻ Sở Kiêu Dương kia nhìn lên thật xinh đẹp lại một mặt hồn nhiên, nhưng làm việc thật sự khiến người ta không thích, rõ ràng muốn giành với em, nhưng vẫn có thể nhẫn nhịn cùng chúng ta ngồi ăn chung cùng bàn, chứng tỏ tố dưỡng cũng đã rất khá." Phó Kiến Văn phối hợp gật đầu: "Vậy nếu không, lần lần sau ăn cơm đề đem hai người đó gọi tới, cho tâm tình của em vui vẻ!"