Đôi mắt của Sở Kiêu Dương sáng sủa trong suốt quá mức, sạch sẽ không pha một tia tạp chất, cứ như vậy thẳng tắp nhìn qua Tố Tâm. Cũng không biết là thật sự hồn nhiên, hay là giả vờ hồn nhiên... Sở Tầm nguyên bản đều phải lên tiếng, tâm tư có phần thay đổi, nghĩ đến Tố Tâm lúng túng không thể cùng Phó Kiến Văn ngồi cùng một chỗ, trong lòng cô ta mơ hồ có phần sảng khoái. Không muốn để cho Tố Tâm khó xử, Lục Tân Nam đang muốn đứng lên để Tố Tâm ngồi ở vị trí của anh ta, nhưng lại bị Bạch Hiểu Niên nắm lấy cổ tay, không lên tiếng, dùng móng tay ngắt Lục Tân Nam một cái. Lục Tân Nam đem vị trí này để cho Tố Tâm thì tính là gì! Chẳng lẽ còn là muốn cho Phó Kiến Văn trái phải ôm ấp sao! Lục Tân Nam nhìn thấy bạn gái mình nhìn qua Sở Kiêu Dương nở một nụ cười âm trầm, Lục Tân Nam đành vàng ngồi ở bên người Phó Kiến Văn không di chuyển, trong lòng có phần thấp thỏm. "Đi sang chỗ chị họ của cô ngồi." Phó Kiến Văn cau mày mở miệng. "Anh Kiến Văn..." Sở Kiêu Dương oan ức mong chờ Phó Kiến Văn, viền mắt đỏ chót một bộ dáng vẻ muốn khóc, "Em đều rất lâu chưa từng gặp anh rồi!" Tố Tâm cũng nở nụ cười nhạt với Sở Kiêu Dương, cô nói: "Vị Sở tiểu thư này, cha mẹ cô đi ra ngoài ăn cơm, bên người cha cô là một người phụ nữ khác! Cô cảm thấy thích hợp sao! Lấy một cái cớ là đã lâu không gặp, mạnh mẽ ngồi giữa vợ chồng nhà người khác sao!" "Đúng rồi! Ba mẹ tôi ra ngoài ăn cơm còn có dì Hà đi cùng, đều là dì Hà ngồi bên cạnh cha tôi, tôi cùng mẹ tôi ngồi!" Sở Kiêu Dương một mặt chân thành nhìn về phía Tố Tâm. Sở Tầm sắc mặt cũng thay đổi, Sở Kiêu Dương thật là cái gì cũng dám nói ra bên ngoài! Này dính đến chuyện trong nhà của Sở gia, ai cũng có thể nghe được dì Hà trong miệng Sở Kiêu Dương nói ra hẳn là người phụ nữ khác của cha Sở Kiêu Dương. Tố Tâm: "..."