Còn chưa kịp qua cửa, Vưu Nại Nại cũng thu thập thỏa đáng tới. Vưu Nại Nại cười cười với Tố Tâm, đang muốn mở miệng nói chuyện, chỉ thấy Phó Kiến Văn đã thay đổi một bộ quần áo đi ra, ý cười trên mặt Vưu Nại Nại thu lại, đứng thẳng người nhìn về phía Phó Kiến Văn. Tố Tâm: "..." Phó Kiến Văn đến cùng đã từng làm cái gì để Vưu Nại Nại sợ anh như thế, người vừa ra tới, đã làm Vưu Nại Nại sợ đến không dám nói chuyện! "Vào trong trước đi!" Tố Tâm mời Vưu Nại Nại đi vào. "Kiến Văn, lần này em tới tìm anh, thứ nhất là bởi vì Phó lão phu nhân nhờ em đến khuyên anh mau trở về tập đoàn Khải Đức để ổn định cục diện, thứ hai chính là về cổ phần của Sở gia chúng em ở tập đoàn Khải Đức, hiện tại tất cả đều nằm trong phần túi giấy này!" Vưu Nại Nại cũng là một cô gái thông minh, vừa nghe đây là chuyện công việv liên quan đến tập đoàn Khải Đức, mà cô chỉ là bảo tiêu kiêm trợ lý của Tố Tâm, đây là dính đến chuyện của công ty cho nên cô tự hiểu rõ, cô là không thể nghe. Vưu Nại Nại thu hồi chân đang muốn bước ra cửa, nói với Tố Tâm: "Bằng không thì tôi đi ra phòng ăn ăn một bữa cơm, chờ một lúc nữa sẽ lại đây, cô thấy có được không!" Phó Kiến Văn từ trong phòng ngủ đi ra, nghe Vưu Nại Nại nói muốn ăn đồ ăn, anh lhom lưng xuống bàn trà cầm qua gói thuốc lá cùng cái bật lửa, đứng thẳng dậy hỏi Tố Tâm: "Đói không!" Sở Tầm cho rằng Phó Kiến Văn muốn điều Tố Tâm đi chỗ khác, cô ta đứng ở một bên không hé răng. "Vâng, có chút đói bụng..." Tố Tâm gật đầu. "Vậy trước tiên đi ăn đồ ăn!" Phó Kiến Văn cũng không hề gấp gáp, anh đem điếu thuốc lá cùng cái bật lửa cầm ở trong tay, nhìn xem Sở Tầm, "Cơm nước xong lại nói!"