Phó Kiến Văn mở miệng, Vưu Nại Nại không nói hai lời, sẵn sàng từ bỏ công việc hộ vệ đãi ngộ rất tốt trước đó. Tiền lương làm việc trước đó của Vưu Nại Nại ở trong giới đã coi như là cao đến cho người khác tặc lưỡi rồi, dù sao nữ bảo tiêu chuyên nghiệp vượt qua thử thách thực sự rất hiếm. Ân tình hay là về công việc, Phó Kiến Văn cũng không có bạc đãi Vưu Nại Nại, anh nói bất luận tiền lương lúc trước của Vưu Nại Nại là bao nhiêu, anh sẽ thanh toán gấp ba, mặt khác có thể thanh toán sớm hơn nửa năm tiền lương, mỗi ngày nghỉ lễ còn có tiền thưởng. Mà Sở Tầm... Phó Kiến Văn nghĩ đến lúc Sở Tầm đi ngăn cản anh và Tố Tâm du lịch Phó Kiến Văn đã nói rất rõ ràng, nói Sở Tầm không cần phải vội vàng buôn bán như vậy, nhưng Sở Tầm vẫn phải tới! Chỉ là, Sở Tầm lần này hao tổn tâm cơ đại khái là vì Sở thị, mà không phải Phó Kiến Văn rồi. Khoé môi Phó Kiến Văn ngậm lấy một vệt ý cười lạnh lẽo, trước đây cha của Sở Tầm áng chừng cổ phần của tập đoàn Khải Đức tựa như một viên ngọc quý, nhưng ông ta lại không biết hiện tại viên ngọc này đều đã biến thành khoai lang bỏng tay rồi. "Chuyện làm ăn với bên Trung Đông kia, tạm thời có muốn khuyên Thanh Thành chú ý dừng lại một chút không!" Lục Tân Nam thương lượng cùng Phó Kiến Văn, "Hoặc là để Thanh Thành rút ra một nhóm người, âm thầm đi theo cậu và Tố Tâm cùng Đoàn Đoàn!" "Những chuyện này chúng ta lâu rồi không có chạm qua, đều là Thanh Thành làm, cậu ta chắc đã nắm chắc." Độ cong ở khoé môi của Phó Kiến Văn trở nên âm trầm, "Về phần cái khác, tạm thời không cần..." Những năm này, những chuyện làm ăn lén lút Phó Kiến Văn không có tham gia, đều là do Thanh Thành quản lý, về cơ bản Phó Kiến Văn sẽ không lộ diện. Nhưng bất luận là Trung Đông hay là Đại Tây Dương Bỉ Ngạn, phàm là dính đến chuyến đi này, thì không người nào là không biết đến danh tiếng của Thanh Thành, cũng đều biết sau lưng Thanh Thành có một vị lão bản thần bí rất lớn. Về phần lão bản này là ai, không người nào biết được... Những năm này, người duy nhất mà Phó Kiến Văn đã từng quen biết chính là Đỗ tiên sinh, đó là lúc Phó Kiến Văn tự mình đến nước Mỹ nói chuyện làm ăn, còn từ đó về sau, tất cả mọi chuyện đều giao cho Thanh Thành xử lý. Lần này, Đỗ tiên sinh vì an toàn của Phó Kiến Văn mà nói ra một chút ý tứ trước mặt Nasser, thêm vào chuyện lần này của Tần Triết, Thanh Thành muốn hoà giải cứu người từ bên trong, cho nên người thông minh bên cạnh Nasser tự nhiên có chỗ suy đoán, tin tức thả ra ngoài, có người đi theo Phó Kiến Văn cũng không kỳ quái. Nhưng ít ra, Phó Kiến Văn tạm thời có thể khẳng định người khác sẽ không dám làm cái gì đối với bọn họ. "Bằng không thì, trước hết để cho Đoàn Đoàn cùng Tố Tâm về nước!" Lục Tân Nam thăm dò hỏi. Con mắt của Phó Kiến Văn híp lại, từ trong hộp thuốc lá rút ra một điếu thuốc ngậm ở khóe môi, trong tay vuốt vuốt chiếc bật lửa bằng kim loại, chậm chạp không có đốt lên... Rất lâu, Phó Kiến Văn buông con mắt xuống, nhen nhóm điếu thuốc lá, bên trong ánh lửa chập chờn, Phó Kiến Văn nhen nhóm điếu thuốc lá, khóe môi tràn ra sương trắng.