Ánh mắt của người đàn ông kia trở nên thâm thuý xa xăm, mang theo vài phần ý cười, đến cùng lại không có tiếp tục đuổi tới, hắn không muốn bị Tố Tâm xem là biến thái. Đại khái, lần đầu gặp gỡ vẫn là không nên làm mọi thứ trở nên trầm trọng như vậy. Lý Mục Dương liền đứng tại chỗ, nhìn xem thân ảnh cao ráo tinh tế của Tố Tâm ngồi xuống ở phía trước bàn ăn, gần vị trí cửa sổ, màu vàng của ánh mặt trời rơi ở trên người cô, làm cho cả người cô đều rạng ngời rực rỡ, đẹp khiến người ta liếc mắt nhìn, nhưng rốt cuộc Lý Mục Dương vẫn phải dời tầm mắt đi... Trợ lý của Lý Mục Dương là A Triển tiến lên nhỏ giọng hỏi Lý Mục Dương: "Lão bản, có muốn hay không..." Lông mày của Lý Mục Dương căng thẳng, nghiêng đầu nhìn phía A Triển, một đôi mắt lộ ra sắc bén. A Triển cúi đầu lui về phía sau một bước, đem lời đến khóe miệng nuốt trở vào. Khó gặp được biểu lộ không thích của Lý Mục Dương: "A Triển, về sau không cần loạn phỏng đoán ý của tôi." "Đúng!" ... Bạch Hiểu Niên cười nhìn Tố Tâm ngồi xuống ở phía đối diện, cắn một miếng bánh, nói: "Có người muốn đến gần cậu!" Tố Tâm lắc lắc đầu, cô trả lời: "Muốn dùng máy pha ca phê mà thôi." "Dáng dấp thật là đẹp trai!" Bạch Hiểu Niên bình luận về Lý Mục Dương, "So với Lục Tân Nam cũng không kém, chỉ là hơi nhợt nhạt một chút... Trên mặt không có màu máu, nhìn lên có vẻ bệnh, không có lực sát thương bằng Lục Tân Nam."