Khi người đàn ông tới gần Tố Tâm, cô liền ngửi được trên người anh ta có mùi thuốc lá nhàn nhạt, gương mặt thanh nhã mang theo khổ sở dường như đã thấm vào cốt tủy của anh ta, hơi thở của anh ta cũng khiến người khác cảm nhận anh ta là một người nằm trên giường bệnh lâu năm. Mặc dù người đàn ông gầy gò đến nỗi hốc mắt sâu xuống, da thịt cũng trắng quá đáng, nhưng vẫn anh tuấn như trước, khí chất cũng là ngoài dự đoán khiến người ta cảm thấy sạch sẽ phiêu dật. Động tác cản người của anh ta cũng duy trì khoảng cách an toàn mà không hề ngả ngớn, cho nên không có gây nên phản cảm cho Tố Tâm. Cà phê trong tay mờ mịt khói, mùi thơm nức mũi, Tố Tâm hơi mỉm cười, đem lời nói của Lý Mục Dương xem như là muốn tiếp cận mình, cô thẳng thắn đi thẳng vào vấn đề: "Tôi đã kết hôn rồi." Tầm mắt của Lý Mục Dương đảo qua bàn tay của Tố Tâm cũng không hề phát hiện nhẫn cưới... Tố Tâm chú ý tới ánh mắt của Lý Mục Dương, cô cười yếu ớt: "Tôi không phải nói giỡn." "Cô hiểu lầm tôi rồi..." Con ngươi của Lý Mục Dương nhìn qua cặp mắt của Tố Tâm, tựa hồ nhìn thấu được đôi mắt của cô, như muốn tìm tòi thứ gì đó. Hầu kết của anh ta nhẹ nhàng trượt, sau đó gian nan mỉm cười, âm thanh rất nhẹ: "Giọng nói của cô, cùng người yêu đã qua đời của tôi hầu như giống nhau như đúc, cho nên tôi chính là muốn nói chuyện với cô một chuý, còn lại không có ý đồ gì khác." Tố Tâm nhìn qua ánh mắt của Lý Mục Dương, cô càng ngày càng đề phòng, dù cho trong mắt người đàn ông này xác thực có bi thương, nhưng Tố Tâm cũng chỉ cảm thấy rằng đây chỉ là một thủ đoạn đến gần phụ nữ của anh ta... Nhưng khoé môi của Tố Tân vẫn giữ ý cười: "Xin lỗi, bạn của tôi còn đang chờ, xin lỗi không tiếp được rồi!" Lúc Tố Tâm đi qua sát vai, tầm mắt của Lý Mục Dương đi theo bóng lưng của cô...