Còn nữa, Bạch Hiểu Niên cũng là có chỗ mong đợi đối với chính bản thân mình! Bạch Hiểu Niên luôn luôn lấy người mẹ đã qua đời của mình làm gương, cho nên mục tiêu lớn nhất đời này chính là truy đuổi mong ước đã qua đời của mẹ. Chí ít thì hiện tại, tình cảm của Bạch Hiểu Niên đối với Lục Tân Nam vẫn không quá lớn để có thể vì ở cùng với anh ta mà bỏ qua mục tiêu mà mình đã mong muốn trong thời gian dài được. Tố Tâm gật gật đầu: "Bất luận cậu có quyết định như thế nào, mình đều ủng hộ cậu!" Bạch Hiểu Niên cười ra, cô đưa tay nắm lấy bàn tay của Tôa Tâm: "Mình biết, cậu là tốt với mình nhất!" Tố Tâm đi ra lấy bữa sáng cho mình, người đang đứng ở trước máy pha ca phê, cô có phần mất tập trung, thẳng đến khi nghe có người dùng tiếng Anh để chào hỏi, cô mới giật mình. "Xin chào!" Tố Tâm cho rằng đối phương cũng phải dùng máy pha ca phê, cô ngẩng đầu: "Tôi còn có nửa phút nữa là xong rồi..." Trước mắt cô là một người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu xám, vóc người gầy gò, da thịt trắng nõn như người bị bạch tạng, đối phương cười với Tố Tâm, lần đầu gặp gỡ, đôi mắt kia có mấy phần sáng sủa, rõ ràng là một người đàn ông cao hơn một mét tám, lại cho người khác cảm giác yếu đuối. "Không nhớ ra tôi sao!ngày hôm qua là tôi làm rơi điện thoại di động của cô..." Người đàn ông kia mỉm cười, mở miệng nói với Tố Tâm, một bộ muốn quen biết với cô, anh ta đưa tay ra, động tác có phần chậm chạp, giọng nói cũng lộ ra cảm giác vô lực, "Tôi tên Lý Mục Dương, rất hân hạnh được biết cô!" Tầm mắt của Tố Tân đảo qua bàn tay đang duỗi ra của Lý Mục Dương, khẽ cười rồi nắm tay với anh ta, cũng không tự giới thiệu: "Chào anh..." Máy pha ca phê phát ra tiếng tít tít. Tố Tâm quay đầu nắm lấy cốc cà phê: "Tôi sử dụng xong rồi!" "Chờ đã!" Lý Mục Dương sợ Tố Tâm phải đi, anh ta cản lại, "Thật là thật không tiện, tuy rằng rất mạo muội cũng rất đường đột, nhưng tôi muốn kết bạn với cô."