Phó Kiến Văn đã sớm nói, Tần Triết có thể có bản lĩnh lặng yên không một tiếng động biến mất khỏi máy bay.  Vừa nãy Phó Kiến Văn nhìn thấy, nhưng anh không có ngăn cản Tần Triết, là vì sợ người của Nasser phát hiện ra Tần Triết.  Tần Triết là quân nhân, hoàn thành mệnh lệnh là điều cần phải làm...  Dù Phó Kiến Văn có lưu ý tình chiến hữu muốn cứu cậu ta, nhưng lấy tư cách là một chiến sĩ, thứ Tần Triết phải bảo đảm không phải là sinh mệnh của mình, mà là hoàn thành nhiệm vụ.  Rời khỏi quân đội sau đó chấp hành loại này nhiệm vụ, so với quang minh chính đại ở trong quân đội càng khó hơn, Tần Triết nhìn xem phùng Dương chết đi, tâm tình tan vỡ rất nhanh phải tỉnh lại, Tần Triết biết mục tiêu của cậu ta là cái gì, đồng thời nguyện ý vì mục tiêu này mà nỗ lực, cho dù cái giá phải trả bằng cả mạng sống của mình, dù cho... Phó Kiến Văn đã nói rõ ràng như thế với cậu ta.  Quân nhân không phải chính trị gia, lựa chọn của bọn họ thường thường chỉ nhìn phải làm hoặc là không nên làm, sẽ không giống chính khách sẽ cân nhắc thiệt hơn như vậy.  "Trở về!" Phó Kiến Văn lên tiếng nói với tiểu Lục.  ...  Tố Tâm ở trong phòng Đoàn Đoàn dọn dẹp trước, sau đó gấp cho Đoàn Đoàn một con Thiên Chỉ Hạc, mặc dù là dỗ trẻ con, nhưng là cô bảo tiểu Lục chuyển lời cho Đoàn Đoàn nói là cô cùng Phó Kiến Văn muốn chuẩn bị cho Đoàn Đoàn một món quà lớn, ngày hôm qua trong lòng loạn xì ngầu cho nên đã quên chuyện này, hôm nay Tố Tâm đã nhớ ra nên phải nhanh chóng làm.  Dỗ ngủ Đoàn Đoàn, Tố Tâm nằm ở bên người Đoàn Đoàn, trong lồng ngực ôm Đoàn Đoàn nhỏ bé mềm mại, trong lòng vẫn là hốt hoảng.  Thời điểm này mà Phó Kiến Văn còn chưa có trở lại, Tố Tâm chỉ sợ có chuyện.  Lịch trình ở nước ngoài lần này, Tố Tân vốn dĩ cho rằng sẽ thật vui vẻ, không nghĩ tới lại làm cho cô phải lo lắng đề phòng như thế, đây là hoàn toàn vi phạm với nguyện ước ban đầu đi chơi của bọn họ.