Người Nasser mang tới lập tức giơ súng lên, tất cả nòng súng đều nhắm vào Phó Kiến Văn.  Tiểu Lục bị doạ đến sắc mặt cũng thay đổi.  Cả người Nasser cứng ngắc, Phó Kiến Văn giảm thấp tiếng nói xuống, nói ở bên tai Nasser: "Đỗ tiên sinh có chưa nói với ông, tuyệt đối không nên giơ súng ở trước mặt tôi!"  Ánh mắt của Nasser thoáng nhìn thấy băng đạn của súng ngắn trượt xuống, cả người ông ta bị Phó Kiến Văn đẩy đi ra, băng đạn vững vàng rơi vào trong lòng bàn tay của Phó Kiến Văn.  Nasser biết Phó Kiến Văn không giết ông ta, nhưng vẫn cứ cảm thấy nhận lấy sỉ nhục, ông ta cắn chặt hàm răng giơ tay ra hiệu người của mình bỏ súng xuống.  Vừa nãy ở trong điện thoại Đỗ tiên sinh xác thực từng nói như vậy, nhưng Nasser chính là không nhịn được, nơi này là địa bàn của ông ta, ông ta còn có thể để một người nước ngoài khi dễ sao!  Nhưng khi nhìn đến tư thế nước chảy mây trôi của Phó Kiến Văn, dù sao Nasser cũng hơi sợ hãi.  Nếu như vừa nãy Phó Kiến Văn thật sự muốn lấy mạng của ông ta, giờ khắc này ông ta đã là người chết.  Phó Kiến Văn đưa băng đạn của khẩu súng cho Nasser: "Người, hôm nay tôi nhất định phải mang đi!"  Nasser nhìn xem súng nằm trong tay Phó Kiến Văn, nói: "Cậu chỉ có một người... Mà tôi có rất nhiều người như vậy!"  "Muốn thử một chút!" con mắt của Phó Kiến Văn híp lại.  Một đạo đèn pha đảo qua trên gương mặt thâm thúy của Phó Kiến Văn, lạnh thấu, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy nhút nhát.  Nasser nhớ tới Đỗ tiên sinh nói với ông ta, không nên trêu chọc Phó Kiến Văn, cho nên ông ta có hơi do dự...  Phó Kiến Văn nhấc chân đi về phía Nasser một bước, thấp giọng nói vài chữ ở bên tai Nasser, Nasser thay đổi sắc mặt, từ trong tay Phó Kiến Văn cầm lấy súng của mình, dẫn người rời đi.  Phó Kiến Văn dáng người cao ngất, hai tay bỏ túi đứng ở nơi đó, nhìn theo Nasser mang người rời đi, ánh đèn vỗ về mái tóc của anh, bên tai là tiếng máy bay cất cánh hạ xuống tiếng vang cực lớn.  Tiểu Lục từ trên bậc thang máy bay chạy xuống, vẻ mặt hoang mang mở miệng với Phó Kiến Văn: "Phó tổng! đã không thấy người bạn kia của ngài nữa rồi! Vừa nãy... Vừa nãy người còn ở trên máy bay, tôi mới vừa đi lên phát hiện..."  "Tôi biết!" Phó Kiến Văn mở miệng đã cắt đứt âm thanh lo lắng của tiểu Lục, tiếng nói lãnh đạm lạ kỳ.  *******  Anh Phó thực sự quá ngầu luôn