Hai chữ Hứa Khai kẹt ở trong cổ họng Tố Tâm, cô mím môi, không lên tiếng. Giữa hai người là một mảng yên lặng cùng trầm mặc. Tố Tâm lại nghe được chuông điện thoại của Phó Kiến Văn vang lên, con mắt nhìn lướt qua túi quần anh, lỗ tai lại không tự chủ được đỏ lên. Cô quay mặt đi chỗ khác. Phó Kiến Văn vẫn không nhận, một tay giơ ô, một tay cho vào túi áo lấy ra hộp thuốc lá, ngậm một điếu thuốc, nhen nhóm. Vào lúc Tố Tâm cho rằng hai người sẽ không mở miệng nữa thì cô lại nghe được giọng nói trầm ấm cất lên: "Không cùng em kết hôn, em vạn phần cảm tạ, vậy em nói một chút xem cảm tạ như thế nào!" Tố Tâm có chút kinh ngạc. Cô đại khái sẽ không nghĩ tới Phó Kiến Văn sẽ hỏi câu này, lời nói cảm tạ chỉ như một ngữ khí để cảm ơn, nào có cái gì cảm tạ như thế nào! Thấy Tố Tâm không trả lời, Phó Kiến Văn nói tiếp: "Làm sao, chẳng lẽ...Em cho rằng một câu vạn phần cảm tạ là đủ rồi! Thời đại này, vạn phần cảm tạ vốn chỉ là môi trên chạm môi dưới, không có đáng giá..." Tố Tâm mím chặt môi, lời này của Phó Kiến Văn chính là muốn chiếm lợi ích từ cô. Trong đầu Tố Tâm nghĩ tới cảm tạ, đơn giản là vật chất, nhưng Phó Kiến Văn cũng không thiếu vật chất. Anh nói rồi, anh thiếu chính là phụ nữ, là mẹ của con anh. Tố Tâm như phát hiện ra điều gì mới mẻ lắm, trừng mắt về phía Phó Kiến Văn: "Ý của anh là muốn để tôi cầu xin anh kết hôn với tôi!" Phó Kiến Văn khóe môi ngậm điếu thuốc lá, một tay bỏ túi một mảng thâm trầm, cách làn khói trắng hai con mắt càng có vẻ thâm thúy khó hiểu. Rất lâu, Phó Kiến Văn mở miệng, khóe môi tràn ra sương trắng: "Tố Tâm, em đã không tình nguyện cùng tôi kết hôn, trước tiên chúng ta cứ tìm hiểu nhau xem thế nào!" Tố Tâm mơ hồ. Cô tự nhận là năng lực phân tích không kém, lại sửng sốt một lát mới tiêu hóa hết ý tứ trong lời nói của Phó Kiến Văn. Ý của Phó Kiến Văn là, hai người cùng nhau tìm hiểu một chút, cùng nhau nói chuyện yêu đương, chính là ý này sao! Sợ chính mình hiểu sai ý lại mình đa tình, Tố Tâm lại nhiều lời hỏi một câu: "Anh Phó là có ý gì!" Mưa như trút nước, Tố Tâm nhìn Phó Kiến Văn đang hút thuốc lá, mặt lộ vẻ vô cùng kinh ngạc. ... Tố Tâm về đến nhà tắm rửa sạch sẽ đi ra, cảm giác mơ hồ. Cô ở trong phòng ngủ, ngồi xếp bằng nhìn ngoài cửa sổ mưa to như trút nước, hơi thất thần. Hôm nay ở dưới ô lớn màu đen, cô hỏi Phó Kiến Văn là có ý gì... Phó Kiến Văn nhìn cô, chầm chậm nói, tiếng nói rất trầm thấp: "Trước khi kết hôn, chúng ta nói chuyện yêu đương trước, em có muốn thử một chút không!" Phó Kiến Văn nói, làm cho lửa giận trong lòng Tố Tâm không hiểu sao biến mất không chút vết tích, đồng thời có vài phần khiếp đảm cùng không hiểu hoang mang. Tố Tâm không hề trả lời không phải vì cô rụt rè, chỉ là không biết trả lời như thế nào... Nói yêu đương, không phải nên cùng yêu người sao! Giữa bọn họ mới bắt đầu, lại không phải là bởi vì yêu mà bắt đầu. Nghĩ đến hai chữ yêu đương, Tố Tâm khó tránh khỏi lo lắng bất an. Tuy rằng, từ trung học, người theo đuổi cô không ít, nhưng ngoại trừ cô thầm mến Hứa Khai, thì với chuyện yêu đương cô chưa từng có kinh nghiệm, yêu đương, là như thế nào... Rõ ràng là sẽ cùng người mình yêu kết hôn, nhưng Tố Tâm nghĩ tới hình ảnh con gái khi yêu mặt mày đều hớn hở, giọng nói ngọt ngào liền nổi da gà.