Đoàn Đoàn há to mồm cho Tố Tâm liếc nhìn, vừa chỉ chỉ vào thùng rác: "Vứt... vứt mất rồi!" Tố Tâm thở phào nhẹ nhõm, gian nan nhếch môi cười cười: "Xin lỗi Đoàn Đoàn! Mẹ thất thần!" Đoàn Đoàn lắc đầu, nhận ra được tâm tình của Tố Tâm biến hóa, thân thể nhỏ bé của Đoàn Đoàn chen vào trong lồng ngực của Tố Tâm, để lại cho Tố Tâm một cái ôm thật chặt: "Yêu mẹ!" Bởi vì lo lắng mà Tố Tâm lạnh cả người, bỗng trong ngực có nhiệt độ, cô nghĩ đoạn thời sự này đối với một đứa trẻ mà nói có phần máu tanh rồi, Tố Tâm dùng điều khiển từ xa tắt ti vi, ôm lấy Đoàn Đoàn nói: "Chúng ta trước tiên đi ăn cơm, không chờ ba ba nữa! Một lúc nữa ba ba về chúng ta sẽ phê bình ba ba, tại sao đến giờ ăn cơm rồi mà vẫn chưa trở lại, phải hay không Đoàn Đoàn!" Lời này, Tố Tâm không biết là an lòng mình, hay là an ủi Đoàn Đoàn. Đoàn Đoàn dùng sức gật đầu: "Vâng!" Tố Tâm thở phào một hơi, không để cho mình suy nghĩ lung tung nữa, trong lòng âm thầm quyết định, nếu lát nữa Phó Kiến Văn trở về rồi, nhất định mấy ngày này cô sẽ không thèm để ý tới anh! Đại khái là cân nhắc đến khẩu vị của Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn còn có Đoàn Đoàn, trên bàn chuẩn bị rất nhiều món ăn trong nước. Đầu bếp rất cẩn thận, hoa quả và các món ăn đều tạo hình và trang trí rất tỉ mỉ. Phó Kiến Văn còn chưa trở về, Tố Tâm không có khẩu vị gì, chỉ uống mấy ngụm súp, còn đâu toàn gắp thức ăn cho Đoàn Đoàn. Cửa phòng ăn đột nhiên bị đẩy ra. Tố Tâm ngẩng đầu, nắm chặt đôi đũa trong tay lại. Đứng bên ngoài cửa phòng ăn chính là tiểu Lục đang cầm điện thoại, không có ai khác vào, sắc mặt tiểu Lục khá là khó coi, chỉ là nhìn qua Tố Tâm. Trong lòng Tố Tâm lộp bộp một tiếng, bên tai tất cả đều là tiếng trái tim đang đập kịch liệt của mình. Tố Tâm gác đôi đũa lại, tay có phần run run. Cô tự ép buộc bản thân mình không được suy nghĩ bậy bạ, tiểu Lục còn chưa nói gì, chính mình sợ cái gì! ********* Cả nhà đừng quên like, cmt và bỏ phiếu cho shu nha ......