Xe của Sở Tầm dừng ở trước cổng biệt thự, đuôi xe vừa vặn chặn lại đầu xe của Phó Kiến Văn, cửa xe chỗ điều khiển không có khóa, trợ lý của Dở Tầm ngồi ở bên trong, trước đó Sở Tầm chưa có đến đến đài truyền hình thành phố A, vị trợ lý này đã từng thay Sở Tầm đi phát cho mỗi người một hộp cơm, cho nên Tố Tâm có thể nhận ra.  Sở Tầm ăn mặc áo sơ mi màu trắng, cổ áo hình chữ V cùng một chiếc chân váy màu phấn nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo gió màu lam nhạt, túi xách Hermes style mới mới, giẫm lấy giày cao gót màu trắng 7 cm không nhiễm một hạt bụi, mái tóc dài xoã xuống, đứng ở tiết trời mùa thu khiến cho Sở Tầm càng lộ vẻ sắc xảo.  Nhìn thấy Phó Kiến Văn từ trong nhà đi ra, Sở Tầm nắm chặt túi xách của mình, vốn dĩ có chút lời nói Sở Tầm đã muốn nói với Phó Kiến Văn từ hôm qua, chỉ là chưa có tìm được cơ hội để nói.  Sau đó muốn nói, thì Phó Kiến Văn lại mang theo Tố Tâm cùng Đoàn Đoàn rời khỏi rồi...  Nghe nói hôm nay Phó Kiến Văn liền muốn bắt đầu nghỉ nghỉ dài hạn để mang theo Tố Tâm ra ngoài chơi mấy tháng, Sở Tầm sợ đến lúc đó không tìm được tung tích của Phó Kiến Văn, cho nên sáng sớm liền đến Phủ Thiên Loan chắn người.  Dù cho, nơi này đã từng là làm cho cô ta xấu hổ nhất, cô ta vẫn phải đến.  Sở Tầm cho rằng Phó Kiến Văn sẽ trực tiếp đi ra nói chuyện cùng cô ta, nhưng Phó Kiến Văn lại chỉ đứng ở cửa ra vào, quay đầu lại nhìn về phía nhà.  Dì Lý tiễn Tố Tâm đi ra cửa, căn dặn cô phải quan tâm đến thân thể của mình, ra ngoài phải nhớ ăn uống đầy đủ.  Phó Kiến Văn đưa tay kéo bàn tay của Tố Tâm, nói với dì Lý: "Yên tâm!"  "Có tiên sinh chăm sóc phu nhân, không có gì không yên lòng!" Dì Lý cười hớn hở.  Phó Kiến Văn nắm lấy bàn tay của Tố Tâm, bước xuống bậc thang trước cửa, đi tới cửa, chú Hồ mới vừa đem va ly hành lý cất vào cốp sau xong, ông chạy bước nhỏ tới cửa muốn thay Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm cổng ra, thì Phó Kiến Văn đã không nhanh không chậm kéo ra trước một bước, chú Hồ đành đứng ở một bên.  "Giám đốc Sở..." Tố Tâm vô cùng có phong độ chào hỏi Sở Tầm trước.  Sắc mặt của Sở Tầm cũng không dễ nhìn, thẹn trong lòng không cách nào nhìn thẳng vào mắt Tố Tâm, cô ta mở miệng với Phó Kiến Văn: "Kiến Văn, em có chuyện rất quan trọng muốn nói cùng anh!"  Phó Kiến Văn nắm chặt tay Tố Tâm không có buông ra, gật đầu: "Chuyện gì!"  Sở Tầm liếc nhìn Tố Tâm một mắt, cô ta nói: "Nội dung có phần liên quan đến Sở gia, chúng ta có thể nói chuyện riêng không!"  Tố Tâm muốn buông tay Phó Kiến Văn để đi ra chỗ khác, lại bị Phó Kiến Văn nhanh tay nắm chặt tay nhỏ lại, không có ý định buông ra.  "Không có gì là không thể nói ở trước mặt Tố Tâm..." Phó Kiến Văn mỉm cười, "Không thì một lúc nữa tôi còn phải truyền đạt lại cho cô ấy một lần, không bằng cô nói thẳng ở trước mặt Tố Tâm đi."