Bạch Cẩn Du đi rồi, dưới ô chỉ còn lại hai người liền rơi vào tình trạng lúng túng. Tố Tâm cụp mắt chỉ cảm thấy ống quần ướt sũng một mảng, gió thổi qua khiến cả người cô run nhẹ. Cô đưa tay vén tóc bị gió thổi tung ra sau tai, trong lòng cố gắng bình tĩnh, mở miệng: "Thật không tiện, vừa nãy... trùng hợp như vậy gặp anh ở đây, tôi còn tưởng rằng anh là đang chờ tôi." Âm thanh của còi xe ô tô cùng bánh xe đi dưới trời mưa vang lên, Tố Tâm nghe được giọng nói trầm ấm của Phó Kiến Văn vang lên. "Nếu như tôi nói là đang chờ em..." Tay Tố Tâm siết chặt, trái tim đập chậm một nhịp, kìm nén không để cho nội tâm rung động gợn sóng lộ ra ngoài. Tố Tâm cúi đầu che đi ngại ngùng, lại để cho Phó Kiến Văn từ trên cao nhìn xuống dễ dàng nhìn thấy tai của cô đang đỏ hơn. "Em sẽ về cùng tôi sao!" Phó Kiến Văn hỏi, tiếng nói bên trong tất cả đều là ôn nhu, âm thanh trầm ấm. Trong mắt Tố Tâm hiện tại, chính là tay của Phó Kiến Văn đang nắm túi li non, đầu ngón tay mang theo điếu thuốc, khói trắng lượn lờ, tim của cô không tự chủ đập nhanh hơn. Phần gáy tinh xảo trắng nõn của Tố Tâm, khiến Phó Kiến Văn không tự chủ động tình, yết hầu dao động. "Tố Tâm." Phó Kiến Văn gọi một tiếng, âm thanh trịnh trọng, anh nói, "Trả lời tôi." Phó Kiến Văn nhìn Tố Tâm một cách mong chờ. Tố Tâm càng hoảng loạn hơn. Trong hơi thở của cô, tất cả đều là mùi của Phó Kiến Văn. Tố Tâm bất an, cảm giác trong lời nói của Phó Kiến Văn chính là đang doạ mình. Mưa to hơn, mưa dồn dập rót xuống ô, như nhịp trống thúc dục Tố Tâm. Trời chuyển mùa, người đi đường mắng thời tiết thay đổi thất thường, chật vật chạy tránh mưa, dưới chân bắn lên bọt nước nhỏ trắng xoá. Tố Tâm được Phó Kiến Văn che chở, cúi đầu, ngón tay tinh xảo nắm chặt góc áo. Phó Kiến Văn che ô thấp xuống một chút, đứng gần Tố Tâm hơn, mang theo điếu thuốc lá nâng cằm của cô lên, bốn mắt nhìn nhau, tại đây người tránh mưa qua lại tấp nập, nhìn tư thế như vậy vô cùng mập mờ. Trong lòng Tố Tâm như nổi trống, theo bản năng muốn lùi về sau: "Anh đừng như vậy!" Tố Tâm không dám nhìn thẳng vào mắt Phó Kiến Văn, tay nhỏ kéo cổ tay của Phó Kiến Văn xuống khỏi cằm mình, dưới lòng bàn tay, chính là mặt đồng hồ đắt giá của anh, có phần lạnh lẽo. "Như nào?" Gương mặt Phó Kiến Văn muôn màu muôn vẻ, khó nắm bắt. Anh nắm chặt cằm của Tố Tâm hơn, ép buộc cô nhìn mình, tiếng nói trầm thấp, rõ ràng chỉ là hai chữ, nhưng hai chữ này lại đặc biệt gợi cảm chọc người, để lỗ tai cô không tự chủ được đỏ lên một mảng lớn. Tố Tâm nắm chặt cổ tay của Phó Kiến Văn hơn, bị ép ngẩng đầu, lông mày ngượng ngùng càng ngày càng rõ ràng, mắt đã mơ hồ xuất hiện một tầng nước. "Ở chỗ đông người, anh đừng làm như vậy!" Tiếng nói của Tố Tâm có phần run rẩy. "Ý của em, chính là không nên làm ở trước mặt mọi người, vậy khi nào tôi có thể làm!" Phó Kiến Văn mở miệng hỏi ngược lại. Một câu nói, khiến cho Tố Tâm giận dữ và xấu hổ vô cùng, cô dùng sức đẩy Phó Kiến Văn ra, còn chưa kịp mở miệng, cánh môi cô đã bị cánh môi lạnh lẽo của anh phủ kín. Đại não Tố Tâm một mảng trống rỗng, bên tai chỉ còn lại tiếng mưa kịch liệt gõ lên mặt ô. Phó Kiến Văn che ô xuống rất thấp, đem hai người che kín ở bên trong.