Tố Tâm nhìn về phía Sở Tầm: "Nếu là Phó lão tiên sinh để giám đốc Sở tới xem một chút, không bằng làm phiền giám đốc Sở đem Phó lão tiên sinh cùng Mục lão tiên sinh đều mời đến đây, video vừa nãy tôi cũng đã gửi cho Thiên Tứ một phần!" Tầm mắt của Tố Tâm chuyển hướng đến hai mẹ con ở trong phòng: "Không bằng... Chúng ta đem video cho Phó lão tiên sinh cùng Mục lão tiên sinh nhìn một chút, sau đó lại luận xem ai đúng ai sai cũng không muộn!" "Được! Tôi đi lên lầu lấy điện thoại di động!" Phó Thiên Tứ mới không sợ đem chuyện làm lớn, nói xong liền nhấc chân đi tìm Lư Thanh Mai muốn điện thoại. "Tố tiểu thư!" Người phụ nữ trẻ tuổi nóng nảy gọi Tố Tâm một tiếng, "Chuyện này là mẹ tôi không đúng! Chúng tôi sẽ rời khỏi ngay bây giờ, cô... cô không nên quá so đo!" "Hai người hợp lại muốn cướp chồng của tôi, tôi còn không nên quá tính toán, vậy chẳng phải tôi là thánh mẫu rồi sao!" Tố Tâm quay đầu nhìn về phía Sở Tầm, "Cô nói có đúng hay không giám đốc Sở!" Giọng nói của Tố Tâm vẫn nhỏ nhẹ như trước, nhưng lời nói lại không lưu lại một chỗ trống nào cho người khác. Hôm nay Tố Tâm không giống với mọi hôm, tư thái rất là sắc bén. Ngay ở trước mặt Phó Kiến Văn, Sở Tầm cũng không muốn trực tiếp đối đầu với Tố Tâm, nhưng cô ta nghe thấy lời nói của Tố Tâm không biết có phải là chột dạ hay không mà luôn cảm thấy Tố Tâm đang nói bóng nói gió. Sở Tầm nắm chặt quai túi xách của mình: "Tôi đi mời Phó gia gia cùng Mục gia lão tiên sinh lại đây!" "Tôi không muốn tính toán cùng đám trẻ con các người! Chúng ta đi!" người phụ nữ trung niên không giấu được vẻ chột dạ, lại giả vờ trấn định mà lôi kéo con gái mình đi. Phó Kiến Văn liền đứng ở cửa vào, không có ý định nhường đường, khóe môi mang theo ý cười, người phụ nữ trung niên cũng không dám cứng rắn đi ra. Tố Tâm mở miệng: "Vị phu nhân này, đoạt lấy điện thoại của người khác chiếm thành của mình liền muốn đi!" "Náo cái gì!" Tiếng nói của Phó Thanh Tuyền khí thế mười phần Sở Tầm cùng Lư Thanh Mai còn có Phó Thiên Tứ đều đứng ở sau lưng Phó Thanh Tuyền, đứng ở bên cạnh Phó Thanh Tuyền còn có cha của Mục Mạn Đồng, Mục lão tiên sinh, tuy rằng xưng hô giống với Phó lão gia tử, nhưng cha của Mục Mạn Đồng so với Phó Thanh Tuyền trẻ hơn rất nhiều, chênh lệch cũng chừng mười mấy tuổi, nhìn lên cũng cao lớn hơn một chút. Một đám người mênh mông cuồn cuộn mà đến, thậm chí ngay cả Mục Mạn Đồng ngồi ở trên xe lăn cũng đều đi đến rồi. Tầm mắt của Tố Tâm rơi vào trên người Mục Mạn Đồng, có phần bất ngờ, không nghĩ tới Mục Mạn Đồng nhìn lên còn như một đứa trẻ, đặc biệt là cặp mắt trong suốt sạch sẽ kia. Khi Phó Thanh Tuyền nói xong lời này, ánh mắt liền đảo qua Tố Tâm, dường như Tố Tâm chính là người gây sự. "Tôi vừa muốn đi tìm Phó gia gia, liền đụng tới bọn họ cũng đang đi tới..." Sở Tầm giải thích một câu với Phó Kiến Văn. "Náo cái gì!" Phó Thiên Tứ mở miệng cười, "Lời này hỏi cũng ý tứ ghê! Có người muốn náo lễ đính hôn của tôi cùng Mục Mạn Đồng, để cho con rể của bà ta được thừa kế Mục gia thôi!" Phó Thiên Tứ lấy điện thoại từ chỗ Lư Thanh Mai đi tới, mở video ra đưa cho Mục lão gia tử xem. ********* Đừng quên like, cmt và bỏ phiếu cho shu nhaaaa