Nói xong, Phó Thiên Tứ một mặt buồn bực nói: "Mau để cho vú nuôi đẩy cô ra ngoài đi, nhanh không tôi hối hận! Nhanh lên một chút! hiện tại tôi đã bắt đầu hối hận rồi!" Nói xong, Phó Thiên Tứ nằm xuống, thập phần buồn bực xoay người, đưa lưng về phía Mục Mạn Đồng, không nhìn cô ta. Mục Mạn Đồng cắn môi, lại không nhịn được khóe môi nứt ra... Lúm đồng tiền càng ngày càng lún sâu ngọt ngào. "Được! Vậy tôi đi ra ngoài trước!" Nghe được Mục Mạn Đồng gọi dì Ngũ đẩy cô ta đi ra, đóng cửa. Tay của Phó Thiên Tứ đặt ở vị trí trái tim của mình, rầm rầm nhảy đặc biệt nhanh. Phó Thiên Tứ cũng không tin rồi, cậu ta không thích Mục Mạn Đồng, người phụ nữ kia dùng thời gian nửa năm liệu có thể thật sự đem cô ta nhét vào trong lòng mình không được! Phó Thiên Tứ vẫn luôn cảm thấy, cô gái cậu ta thích nhất định giống như cậu ta, đều là người yêu thích âm nhạc! Có một giọng hát thật tốt! Có thể cùng cậu ta sáng tác bài hát rồi cùng nhau hát hò! Đó mới chính là người mà cậu ta thích! Phó Thiên Tứ thở phào một hơi, cậu ta tự an ủi mình, dù sao chỉ có nửa năm, bởi vì cậu ta vẫn còn rất nhỏ! Nếu như trong nửa năm này cậu ta có thể gặp được cô gái mà mình thích, thì cứ thẳng thắn để Mục Mạn Đồng cút đi là được rồi... Lời nói chính là tự cô ta nói, cậu ta cũng không cần hổ thẹn. Phó Thiên Tứ ôm cánh tay của mình, cậu ta tự cảm thấy mình đúng là một người thiện lương, đồng thời, cậu ta lại nghĩ đến Lư Thanh Mai, trong lòng bị đè nén. Rất lâu, Phó Thiên Tứ âm thầm tự quyết định... Nói chung tiệc đính hôn hôm nay vẫn phải làm đến nơi đến chốn, dù sao cũng không nên để cho Mục Mạn Đồng phải mất mặt. Nói thế nào Mục Mạn Đồng cũng coi như là người bị hại, không phải Mục Mạn Đồng cũng nói, cô ta cũng không biết mình không đồng ý đính hôn, vậy thì không nên liên lụy đến người vô tội. ******** Chương cuối nha! Chúc các nàng ngủ ngon Đừng quên like, cmt và bỏ phiếu cho shu nha