Tố Tâm vừa tiến vào phòng, đã thấy Đoàn Đoàn trắng trẻo non nớt ngồi ở trên giường tùy ý để Phó Kiến Văn dùng khăn tắm lớn lau khô mái tóc cho mình, toàn bộ được lau ngã trái ngã phải, như là nắm bột để cho người khác xoa nắn. Thấy Tố Tâm đi vào, Phó Kiến Văn thu hồi khăn mặt, nói với Đoàn Đoàn: "Mặc quần áo ngủ vào rồi trở về phòng đi ngủ!" Đoàn Đoàn cầm quần áo ngủ của mình lên, đem đầu chui vào, lại mặc lên cánh tay, ngồi ở đầu giường cài cúc áo, tóc ướt được Phó Kiến Văn lau mà vểnh lên trên trời. Tố Tâm đi vào phòng tắm lấy máy sấy, ngồi ở bên giường, mở nút ra giúp Đoàn Đoàn thôi khô mái tóc, ngón tay dài nhỏ đùa bỡn mái tóc mềm mại của nhóc. Đoàn Đoàn ngoan ngoãn ngồi ở trên giường lớn, dựa lưng vào Tố Tâm, hạnh phúc duỗi thẳng hai chân ở trên giường ra đung đưa... Mẹ ôn nhu hơn so với ba ba! máy sấy thổi gió ấm áp, như là thổi vào trong lòng Đoàn Đoàn. Phó Kiến Văn liền đứng tựa ở cửa ra vào sân thượng, trong tay nắm chặt một điếu thuốc lá nhưng không có hút, tròng mắt đều là ý cười. Máy sấy dừng lại, Đoàn Đoàn được voi đòi tiên xoay người, quỳ thẳng ở trên giường, tay nhỏ lôi kéo cánh tay Tố Tâm, bò lên trên giữa giường, miệng nhỏ tiến đến lỗ tai Tố Tâm, nhỏ giọng mở miệng: "Đoàn Đoàn, muốn... Ngủ nơi này!" Hơi thở của Đoàn Đoàn khiến lỗi tai Tố Tâm hơi ngứa một chút... Đôi mắt to tròn sáng long lanh của Đoàn Đoàn nhìn lên Tố Tâm, khiến cho Tố Tâm không nói ra được lời từ chối. "Không thể! Trở về phòng của con đi! Hôm nay vẫn có Tiểu Đường Quả ở, con nhẫn tâm để Tiểu Đường Quả một mình nằm ở trong phòng sao!" Phó Kiến Văn ngồi dậy, từ sân thượng đẩy cửa đi tới, đem điếu thuốc lá trong tay nhét vào trong hộp thuốc lá, cái bật lửa cũng thả xuống, đi tới ôm lấy Đoàn Đoàn. "Mẹ!" Đoàn Đoàn giang hai cánh tay ra với Tố Tâm, vẻ mặt tội nghiệp nhìn qua cô. "Kiến Văn..." Tố Tâm không nhịn được đứng lên gọi Phó Kiến Văn lại. "Đoàn Đoàn đã không phải là một đứa trẻ một hai tuổi nữa rồi, sao lại có thể ngủ cùng ba mẹ! Hơn nữa bạn của con còn đang ngủ trong phòng của con..." Phó Kiến Văn nghiêm túc nói. "Tiểu Đường Quả đã ngủ rồi, bằng không để Đoàn Đoàn ở chỗ này chơi một lúc, khi nào Đoàn Đoàn mệt sẽ ôm Đoàn Đoàn sang!" Tố Tâm muốn thương lượng với Phó Kiến Văn, nhưng người đã chạy tới trước mặt Phó Kiến Văn, từ trong lồng ngực Phó Kiến Văn đỡ lấy Đoàn Đoàn. Phó Kiến Văn: "..." Đoàn Đoàn được Tố Tâm thả lại trên giường lớn, vui vẻ ngồi ở chỗ đó, nhóc ngẩng lên nhìn Tố Tâm rồi lại nhìn Kiến Văn. "Đêm hôm khuya khoắt, có cái gì có thể chơi chứ!" Phó Kiến Văn nhìn xem con trai của mình đang ngồi ở đó cười khúc khích, không nhịn được nói với Tố Tâm: "Em để nó về phòng ngủ đi, em muốn chơi cái gì anh chơi cùng em!" Lỗ tai Tố Tâm nhanh chóng đỏ lên, cô giương mắt trừng Phó Kiến Văn. Đoàn Đoàn vẫn còn ở nơi này, anh lại dám trắng trợn như thế! Thấy Đoàn Đoàn mặc một thân áo ngủ gà con màu vàng, Tố Tâm không nhìn Phó Kiến Văn, chỉ nói với Đoàn Đoàn: "Chúng ta tới xem phim hoạt hình gà con..." Đoàn Đoàn dùng sức gật đầu, cùng mẹ xem cái gì cũng tốt! Phó Kiến Văn không nghĩ tới, Tố Tâm ôm Đoàn Đoàn ngồi ở ghế sô pha trong phòng ngủ, thật sự ấu trĩ đến nỗi cùng Đoàn Đoàn xem phim hoạt hình, hơn nữa còn một bộ say sưa thích thú. Phó Kiến Văn một mặt bất đắc dĩ, đột nhiên cảm thấy Tố Tâm như này không phải là dỗ trẻ con, rõ ràng cô cũng là một đứa trẻ... "Anh đi tắm trước..." Phó Kiến Văn hết cách rồi, chỉ có thể đi tắm rửa. Tố Tâm nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, khóe môi cô nổi lên ý cười. Đoàn Đoàn mềm mại tựa ở trong lồng ngực của Tố Tâm, chẳng được bao lâu liền nhắm mắt lại. Nghe được tiếng hít thở đều đều của Đoàn Đoàn, Tố Tâm mang dép, động tác mềm nhẹ ôm lấy Đoàn Đoàn, đem nhóc bế về phòng ngủ của nhóc, thu xếp đặt Đoàn Đoàn nằm cạnh Tiểu Đường Quả rồi đắp kín chăn cho hai đứa, lúc này mới trở về phòng. Trong phòng tắm, tiếng nước chảy vẫn không có ngừng, Tố Tâm tắt ti vi, nắm điện thoại di động, vươn vai đi về phía giường lớn.