Phó Kiến Văn gảy gảy điếu thuốc, nhấc chân đi về phía Tố Tâm. Tố Tâm theo bản năng khẩn trương lui về phía sau một bước, nhưng lại cảm thấy động tác này đặc biệt rụt rè, đành đứng yên tại chỗ sống lưng thẳng tắp, nắm chặt chén trà trong tay. Quan sát bộ mặt căng thẳng cùng đỏ bừng của cô, Phó Kiến Văn dừng lại cách xa cô một bước, nói: “Tố Tâm, nửa đêm tôi đến nơi này, em thật sự cho rằng tôi là tới uống trà sao!" Bọn họ đều là người trưởng thành, muộn như vậy một cô gái độc thân để một người đàn ông vào cửa, điều này có ý vị gì Phó Kiến Văn cho rằng Tố Tâm chắc hẳn phải rõ ràng. Nhưng sự đời từng trải qua ít đến đáng thương của cô căn bản không thể nào nghĩ được nhiều như vậy, cô bị Phó Kiến Văn chất vấn đến nội tâm hoảng loạn, chính là cô bất cẩn quá rồi... Phó Kiến Văn nói rất bình thường, nhưng lại có vẻ hùng hổ doạ người như vậy, làm toàn thân Tố Tâm cứng ngắc, đầy luống cuống. Cô trầm mặc rất lâu mới mở miệng: "Anh không phải là đến để đổi bản hộ khẩu sao?" Tố Tâm hỏi ngược lại để giải thích, xác minh cho Phó Kiến Văn biết, cô không có muốn phương diện kia. Phó Kiến Văn nghe cô nói như vậy, nhếch môi, khóe mắt lông mày đều là có ý cười, âm thanh trầm ổn, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp: "Tố Tâm, chúng ta không phải là chưa từng làm qua chuyện đó, hứng thú của tôi đối với em em nên rõ ràng,... Hay là em đang giả ngu với tôi!" Anh áp sát về phía cô một bước, Tố Tâm lùi, đầu gối chạm vào sô pha, suýt nữa ngã ngồi, đặc biệt là khi nghe Phó Kiến Văn nói... Hai người không phải là không có từng làm qua chuyện ấy, lỗ tai cô nhiệt độ tăng lên, quả thực có thể doạ người. Tố Tâm tâm loạn như ma, cứng rắn chống đỡ thân thể của mình nghiêng về sau để giữ khoảng cách với Phó Kiến Văn, bắp chân đau nhức. Cô buông thõng lông mi run rẩy, ánh mắt nhìn tới... Chính là cúc áo sơmi của Phó Kiến Văn đang mở, cô nghiêng đầu đi. Hai người đứng rất gần, Tố Tâm còn có thể ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người Phó Kiến Văn. "Cùng tôi làm chuyện đó, em cảm thấy oan ức?" Phó Kiến Văn hỏi. Tố Tâm lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn về phía Phó Kiến Văn: "Anh Phó, anh coi tôi là là cái gì! Giống như anh có thể tuỳ tiện cùng một người phụ nữ ở trên giường sao?" "Tôi sẽ cùng người phụ nữ tùy tiện này đăng kí kết hôn?" Phó Kiến Văn một tay bỏ túi nói. Tố Tâm nghẹn. Đối với Phó Kiến Văn mà nói... Cô đúng là "Tùy tiện" liền lên giường của anh. Cho dù là có nguyên nhân, vậy cũng quá tùy tiện, dù sao cô và Phó Kiến Văn quen biết cũng không nhiều. Cảm giác xấu hổ dâng lên trong lòng Tố Tâm ngày càng nhiều. Hai chữ tuỳ tiện... cô vốn định chỉ trích anh, lại là tự mắng chính mình. Cô khó chịu muốn xoay người chạy trốn, nhưng nơi này là nhà của cô. Gian nan mãi mới có thể bình tĩnh lại tâm tình, Tố Tâm đỏ mắt ngẩng đầu... Đứng ở trước mặt cô là Phó Kiến Văn mặc áo sơmi, khớp xương ngón tay thon dài cầm một điếu thuốc, áo sơmi ở chỗ lồng ngực vừa bị cô làm bẩn, lại không chút nào ảnh hưởng đến hình tượng trầm ổn của anh. Căm tức dồn nén, Tố Tâm muốn nói cái gì, lại cảm thấy nói cái gì cũng đều bất ổn, bởi vì vừa bắt đầu chính là cô đến tìm Phó Kiến Văn trước, hiện tại lại dựa vào cái gì chỉ trích anh bắt nạt cô! Cửa sổ sau lưng Phó Kiến Văn, chính là thành phố A muôn màu muôn vẻ rực rỡ trong đêm, Phó Kiến Văn mặt mày càng ngày càng thâm thúy. "Đi thay quần, dẫn em ra ngoài ăn chút gì đó."