Tố Tâm ngồi ở trên giường lớn trong phòng ngủ, mở đèn tường ra, lại tiếp tục đọc kỹ tiểu thuyết hàng ma truyện rồi tiếp tục nghiên cứu nhân vật Phượng Vô Loan.  Phó Kiến Văn tắm rửa sạch sẽ đi ra, anh chỉ quấn một cái khăn tắm, còn bên trên để trần, trên tóc còn mấy giọt nước đang nhỏ xuống, trượt xuống phần gáy rồi từ từ chảy xuống ngực, xuống bụng.  Dưới ánh đèn ấm áp... da thịt màu mật ong cùng thân thể nam tính quyến rũ hiện ra, mùi thơm của sữa tắm hoà quyện cùng với mùi thơm của cơ thể khiến cho Tố Tâm cảm thấy thoải mái.  Trên giường, tóc dài của Tố Tâm xoã ra, hai chân khoanh tròn ở dưới chăn, nghiêm túc xem tiểu thuyết...  Phó Kiến Văn đến gần, rút quyển sách ra khỏi tay Tố Tâm: "Sách có đẹp hơn anh không!"  Không đợi Tố Tâm mở miệng, cánh môi nóng bỏng của Phó Kiến Văn đã đặt xuống cánh môi kiều diễm của Tố Tâm.  Bàn tay lớn của Phó Kiến Văn chạm xuống đùi của Tố Tâm, xốc váy ngủ của cô lên, chui vào, bàn tay nóng bỏng nắn bóp eo nhỏ của Tố Tâm.  Răng môi bị Phó Kiến Văn chặn lại, không khí trong khoang miệng cùng lồng ngực của Tố Tâm đều bị Phó Kiến Văn chiếm đoạt.  Hai tay Tố Tâm đẩy lồng ngực của Phó Kiến Văn ra, dưới lòng bàn tay cô chính là da thịt nóng bỏng của anh!  Trái tim của anh đang đập mạnh mẽ dưới lòng bàn tay của cô, như là nện vào trong đầu cô, khiến cho toàn thân cô từng trận tê dại.  Phó Kiến Văn vén chăn lên, quỳ một gối xuống giường...  Từ lúc Phó Kiến Văn nồng nhiệt hôn xuống, trong cơ thể Tố Tâm như có cái gì khó kiềm chế được, hô hấp cũng đã trở nên thác loạn.  Một tia lý trí còn sót lại khiến cho Tố Tâm nghiêng đi, hai tay dùng đẩy lồng ngực Phó Kiến Văn ra.  "Hôm nay không có quần áo tình thú, vậy cho em nợ trước..." tiếng nói của Phó Kiến Văn mông lung, khàn khàn, anh cúi xuống, hôn vào đường cong tinh tế phần gáy của cô.  "Kiến Văn!" Tố Tâm cảm thấy nhột, cô vội vã né tránh.  Cánh môi nóng bỏng của Phó Kiến Văn đảo qua dưới cằm của Tố Tâm khiến cho toàn thân cô đều căng thẳng, cô cắn chặt môi dưới.  Nam sắc đẹp đẽ trước mặt, nhưng Tố Tâm vẫn cứ nhẫn nhịn, mở miệng, trong thanh âm tất cả đều là ai oán: "Cũng đã một giờ rưỡi rồi, sáng sớm ngày mai em còn phải đến phim trường, mỗi một lần anh đều chơi đùa mạnh mẽ kịch liệt như vậy thì làm sao ngày mai em có thể đến phim trường đúng giờ! Cũng làm gì còn có sức mà ứng phó với máy quay!"