Trong miệng Lục Tân Nam ngậm một điếu thuốc, hai tay bỏ túi, nghe tiếng khóc lóc cầu xin ở bên trong, khoé môi anh ta khẽ nhếch thành một độ cong: "Có mấy lời, đặt ở trong lòng, luôn nghĩ để cho bọn họ chết được rõ ràng, bằng không thì bọn họ còn tưởng chúng ta là người xấu rồi!"  "Cần gì! người đều phải chết rồi!"  Lục Tân Nam không hé răng, hút vào một hơi thuốc lá, không lên tiếng đi tới bên cạnh cái khung cửa, từ phía trên chọn lựa một cây gậy bóng chày, đây là vật thường dùng để bắt người khác nói ra sự thật, mặt trên còn dính không biết máu tươi của người nào.  Chính là bởi vì như thế, cây gậy bóng chày này mới khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.  Lục Tân Nam chọn xong, đặt ở chân một bên, cởi áo khoác âu phục xuống, kéo ống tay áo lên, đằng sau làn khói thuốc màu trắng là con mắt u ám, nhưng lại bình tĩnh lãnh đạm không hề có một chút tức giận.  Lục Tân Nam giơ tay vân vê đầu mẩu thuốc lá, hít sâu một hơi thuốc lá cuối cùng, sau đó đem nửa đoạn thuốc lá vứt ở trên mặt đất, ánh lửa rực rỡ của đầu mẩu thuốc lá rơi vào bùn đất bắn ra tung toé.  Chân dài của Lục Tân Nam bước ra, giày da giẫm qua đầu mẩu thuốc lá, tàn nhẫn đem một chút ánh sáng cuối cùng kia dập tắt, sau đó đi đến căn phòng tối tắm được trải đầy túi bóng kia.  Lục Tân Nam dùng gậy bóng chày đẩy cửa ra, đi vào, hai anh em đang bị chói kia kinh hồn bạt vía, đặc biệt là nhìn thấy trong tay của Lục Tân Nam có cầm theo cây gậy bóng chày còn dính máu, hai người kia run rẩy sợ hãi.  Lục Tân Nam híp mắt, thở ra một làn khói trắng từ trong cổ họng.  Trong tay người đàn ông này đã dính mạng người, toàn bộ thành phố A đều biết, cho nên hai anh em nhà kia không thể không sợ!  "Lục... Lục Tân Nam! Mày bắt anh em tao làm cái gì! Mày có biết làm như vậy là phạm pháp hay không!"  Người anh trai đã bị đánh sưng mặt sưng mũi nhẫn nhịn sợ hãi nói để doạ nạt Lục Tân Nam.  Lời này khiến cho Lục Tân Nam cười ra tiếng: "Phạm pháp... So với mày có tính là gì! Mày nói xem tao có sợ hay không!"  Lục Tân Nam nhếch môi nói, giọng nói lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, giống như là rắn độc chui vào ốc nhĩ người, khiến người ta không rét mà run.  "Chúng...chúng tôi... Chúng tôi không hề làm gì cả! Đều là Vương thiếu gia bắt chúng tôi làm! Chúng tôi không có chạm vào người phụ nữ của anh, chính là tự cô ta nhảy xuống, sự việc không liên quan đến chúng tôi, anh thả chúng tôi ra, chúng tôi chắc chắn sẽ không báo công an! Cầu... cầu xin anh! miệng của tôi cùng anh trai tôi rất chặt!" Cô em gái nghẹn ngào mở miệng, đỏ mắt cầu xin Lục Tân Nam tha cho bọn họ một lần.  Lục Tân Nam nhếch môi, ung dung bước đến trước mặt hai người bọn họ.  Hai người bọn họ sợ đến mức co rúm cả người lại.