Lần thứ nhất của Bạch Hiểu Niên có phải là một màn hài kịch đặc sắc hay không! Lại còn làm sân khấu cho người khác xem hài kịch! "Lục Tân Nam nói với mình, hiện nay chuyện của mình cùng anh ta chưa có lan ra ngoài, phải hay không là gạt mình! Mình dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được tiêu đề... Người dẫn chương trình của bản tin sáng sớm Bạch Hiểu Niên cùng quản lý cấp cao của tập đoàn Khải Đức bỏ đi nhà xưởng dã chiến, kịch liệt quá mức dẫn đến té lầu được đưa vào bệnh viện!" Bạch Hiểu Niên vô cùng muốn che mặt. Tố Tâm: "..." "Tố Tố, cậu nói thật với mình xem, để mình xem mình còn có mặt mũi gặp người hay không! Sau đó còn tính toán xem nên dùng bộ mặt nào để đi gặp cha của mình, để cha của mình không đánh chết mình...!" Tố Tâm đã không muốn nói chuyện với Bạch Hiểu Niên nữa: "Không cần đến cha Bạch, mình đánh chết cậu cho xong chuyện!" "Cái kia thật sự lên tin nóng rồi sao!" Bạch Hiểu Niên lấy tay che mặt, "Mình không còn mặt mũi thấy người nữa, không bằng mình chết đi coi như xong rồi!" Tố Tâm giơ tay kéo bàn tay đang che trên mặt của Bạch Hiểu Niên ra: "Tin tức Kiến Văn đã phong tỏa rồi, bên ngoài không ai biết!" "Thật sao!" Bạch Hiểu Niên hỏi. Tố Tâm gật đầu. "Tố Tố, mình làm sao tin cậu đây, không được, không tin mình cũng phải tin, dù sao cậu cũng không thể gạt mình!" Tố Tâm gật đầu lần nữa, biểu lộ nghiêm túc, Bạch Hiểu Niên thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nhè nhẹ. Hiện tại Tố Tâm có phần nghĩ mà sợ, nếu như lúc đó chính mình thật sự kích động báo cảnh sát, hiện tại sẽ khiến cho Bạch Hiểu Niên phải chịu cú sốc cỡ nào... Tố Tâm nắm chặt tay của Bạch Hiểu Niên, trên mu bàn tay còn có vết xước, không tính là nghiêm trọng, nhưng đối với một người như Bạch Hiểu Niên, chắc đã coi là rất nghiêm trọng rồi. "Bởi vì bị kẻ thù của Lục Tân Nam nhìn thấy bọn cậu làm chuyện đó, cho nên xấu hổ nhảy lầu!" Tố Tâm hỏi. Nếu như Bạch Hiểu Niên dám trả lời là đúng vậy, Tố Tâm nhất định phải đập cho Bạch Hiểu Niên một trận để cô tỉnh táo một chút... Trên thế giới này, chuyện gì có thể quan trọng hơn sinh mạng chứ. Bạch Hiểu Niên nhẫn nhịn lúng túng, liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ đang tức giận của Tố Tâm, thấp giọng nói: "Lúc Lục Tân Nam đi lấy nước cho mình, tự nhiên có hai nam một nữ xuất hiện, cũng không biết có phải người phụ nữ kia thích Lục Tân Nam nhưng Lục Tân Nam không thích nên cố ý trả thù hay không, bảo là muốn bắt mình sau đó rạch khuôn mặt nhỏ của mình để bức Lục Tân Nam tự chặt một chân, mình thực sự không có cách nào... Cho nên nhìn thấy lầu hai cũng không cao, do dự không biết có nên nhảy xuống hay không, kết quả bị người phụ nữ đưa tay tóm được cánh tay của mình, mình sợ quá rút cánh tay ra cho nên mới bị động rơi xuống." Bạch Hiểu Niên không có nói dối, Tố Tâm nhìn ra được... Tố Tâm cau mày ngồi ở bên giường Bạch Hiểu Niên: "Cậu có hiểu rõ Lục Tân Nam không! trước đây anh ta đã từng giết người... Cậu không sợ sao!" "Bị giết người là có nội tình, anh ta..." Bạch Hiểu Niên muốn nói lại thôi.