"Ừ!" Hứa Khai gật đầu, anh ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn điềm tĩnh của Tố Tâm, ôn nhu cười, "Bác sĩ nói, cách giây thần kinh thị giác quá gần, sợ sẽ ảnh hưởng đến thị lực, tình huống xấu nhất có thể sẽ bị mù, cho nên... Anh muốn gặp em một chút." Hai tay đang đặt ở trên đùi của Tố Tâm nhẹ nhàng nắm chat. Nói không lo lắng, là nói dối. Dù sao anh cũng là người lớn lên cùng cô từ nhỏ, lại là người cô đã từng yêu sâu đậm. Tố Tâm không có hé răng, cô vẫn luôn là người không am hiểu an ủi người, cô chỉ lẳng lặng mà ngồi ở nơi đó, không biết nên nói cái gì... Đại khái là ở bên trong phòng bệnh quá mức yên tĩnh, yên tĩnh khiến người ta cảm thấy lúng túng, Tố Tâm mới chậm rãi mở miệng, cô nói: "Chính là rất mạo hiểm sao!" "Cũng còn tốt!" Hứa Khai cười cười. Lại là trầm mặc, rất lâu, Tố Tâm lại nói: "Tai nạn máy bay anh đều không có chuyện gì, giải phẫu cũng sẽ không có việc gì! Nhất định sẽ bình an..." Hứa Khai gật gật đầu, giơ tầm mắt lên nhìn về phía ánh mặt trời sáng rỡ ngoài cửa sổ: "Tai nạn máy bay, anh cũng không phải không có chuyện gì, Tố Tố... Trái tim của anh đã không còn rồi!" Tia sáng màu vàng chiếu vào đáy mắt của Hứa Khai, anh đang cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng thê lương. Trái tim anh, cũng đã bị Tố Tâm mang đi rồi. Mất đi Tố Tâm, trái tim của anh cũng bị mất... Chỉ có Tố Tâm ở bên người, trái tim anh mới có thể tiếp tục đập, mới có thể có cảm giác ấm áp, có ánh nắng chiếu vào, đầu ngón tay lạnh lẽo của Hứa Khai mới khôi phục cảm giác. Tố Tâm chỉ cười yếu ớt: "Anh Hứa Khai, lúc anh mất tích, em cũng cho rằng mình đã không còn trái tim, nhưng khi gặp được Kiến Văn, em mới biết được em đã lầm." Xem Tố Tâm đều trả lời thông minh như vậy, không mảy may để lại cho Hứa Khai một chút hy vọng nào cả. Tố Tâm đã có thể thản nhiên mặt đối với người mà cô đã từng yêu, hơn nữa còn thẳng thắn nói cho anh biết... Trong lòng cô bây giờ chỉ còn chỗ cho Phó Kiến Văn. Hứa Khai không có dũng khí quay đầu nhìn lại Tố Tâm, chỉ là nhìn ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ, độ cong của khoé môi càng lớn, đáy mắt càng bi thương. "Để em tìm bình hoa sau đó cắm hoa lên, như thế hoa có thể để được lâu hơn một chút..." Tố Tâm nhìn xem bó hoa tươi được Hứa Khai đặt ở trên bàn, mở miệng. Tầm mắt của Hứa Khai nhìn xuống bó hoa bách hợp màu trắng ở trên bàn, thấp giọng mở miệng nói: "Hoa bách hợp..." Suy nghĩ của Hứa Khai phảng phất được kéo tới sinh nhật năm mười sáu tuổi ấy của Tố Tâm... Hứa Khai tặng Tố Tâm một sợi dây chuyền, một bó hoa bách hợp, lúc đó Tố Tâm có lên google tra ý nghĩa của hoa bách hợp, ý cười trong đáy mắt bỗng chốc chìm xuống. Hứa Khai cười giải thích, chỉ là anh thích hoa bách hợp, cũng không hề để ý đến ý nghĩa của nó, ngày thứ hai sau khi tra cả một buổi tối, anh nói cho Tố Tâm, hoa bách hợp có rất nhiều ý nghĩa, có người nói chính là tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng, có người nói chính là tượng trưng cho sự thuần khiết. Lúc ấy, đối mặt với một cô gái mới mười sáu tuổi như Tố Tâm, Hứa Khai đã vô tình đem lòng yêu thương..