Cô gái kia chính là Lục Khinh Lệ, Lục Khinh Lệ nhớ tới cái đem mưa to như trút nước ngày đó, khi đó Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn còn có Đoàn Đoàn, ba người bọn họ ở cùng nhau trong phòng ăn ấm áp dùng bữa tối. Còn cô ta... Lại phải đứng trong mưa to chật vật gào khóc. Cửa thang máy mở ra, Phó Kiến Văn xách theo một cái túi xách, dáng người thon dài kiên cường từ trong thang máy đi ra. Nghe được âm thanh của tiếng thang máy mở ra, Lục Khinh Lệ nghiêng đầu, thấy là Phó Kiến Văn, giống như tất cả nước mắt đều đọng ở trên mặt, cánh môi lúng túng, kêu một tiếng: "Kiến Văn..." Một tiếng rất nhỏ, nhưng Tố Tâm vẫn là nghe được. Tố Tâm bất ngờ nhìn Lục Khinh Lệ, rồi lại nhìn về phía Phó Kiến Văn, sau đó nhanh chóng đem khăn giấy thu lại. Cả người Lục Khinh Lệ chật vật, cô ta mặc một bộ quần áo màu đen, mới vừa rồi bị bố dượng đạp cho mấy đá, trên quần áo vẫn còn in nốt giày, mái tóc cũng rối bù xù, trên mặt tất cả đều là nước mắt, lớp phấn trang điểm cũng nhoè nhoẹt... Phó Kiến Văn thay đổi tay cầm túi đồ, một cái tay khác giơ lên phương hướng của Lục Khinh Lệ, khiến cho trái tim cô ta đột nhiên đập lên kịch liệt! Nhưng ngay cả ánh mắt thôi Phó Kiến Văn cũng đều không có cho cô ta, bàn tay lớn mang theo hơi ấm kia rốt cuộc là lướt qua mặt cô ta, quàng lấy bả vai Tố Tâm, kéo Tố Tâm vào trong lồng ngực của mình, vừa đi về bên cạnh xe, vừa hỏi: "Làm sao không ở trong xe chờ anh! Bên ngoài nóng như vậy!" Tố Tâm hơi mỉm cười, tựa ở trong lồng ngực của Phó Kiến Văn, nói nhỏ: "Em vừa nhìn thấy vị tiểu thư kia khóc, cho nên muốn xuống xe mang khăn giấy cho cô ấy..." Lục Khinh Lệ nghe hai người một hỏi một đáp, cả người cô ta đều bị bao phủ ở trong bóng tối, cô ta nhìn chăm chú vào bóng lưng của Phó Kiến Văn và Tố Tâm, trong mắt đã xuất hiện sương mù. Tố Tâm cười nhìn Phó Kiến Văn: "Kết quả chưa kịp đưa anh đã đi ra tới nơi rồi..." Phó Kiến Văn kéo cửa xe tay lái phụ ra, để cho Tố Tâm ngồi xuống trước, sau đó đem túi đồ mới mua được đưa cho Tố Tâm, sau đó anh vòng qua đầu xe rồi cũng kéo cửa ngồi lên xe. Hai tay Lục Khinh Lệ siết chặt ống tay áo của mình, cách một lớp kính chắn gió, nhìn thấy Phó Kiến Văn nở nụ cười ôn nhu với Tố Tâm, ghen tỵ hầu như phát điên! Cô ta quay đầu đi, không có cách nào tiếp tục nhìn, trên mặt kính thang máy, chính là hình dáng vô cùng chật vật của cô ta, hầu như cô ta đã đứng không vững, chật vật vọt vào trong cầu thang bộ. Phó Kiến Văn lên xe, nắm chặt đầu ngón tay của Tố Tâm, hỏi cô: "Đưa khăn tay cho cô ta sao!" "Vâng!" Tố Tâm gật gật đầu, không hé răng, ánh mắt chú ý tới Lục Khinh Lệ đã đi rồi, "Nhưng mà người ta lại không nhận, chắc là muốn anh tự tay đưa cho..." Tố Tâm vẫn rất chú ý tới hai tiếng "Kiến Văn" kia của Lục Khinh Lệ. Ngón tay dài nhỏ của Tố Tâm được Phó Kiến Văn nắm chặt, Tố Tâm không nhịn được hỏi: "Anh quen biết cô gái vừa rồi sao!"