Bàn tay đang đặt trên chốt cửa của Tố Tâm đã thu lại rồi, nhưng nhìn xem gương mặt mới vừa lạnh lùng của cô gái kia trong nháy mắt đã vỡ vụn, bàn tay đang nắm chặt điện thoại di động của cô ta bỗng vô lực buông xuống, thân thể vô lực dựa vào tường, nước mắt rơi xuống như mưa, thống khổ níu lấy cổ áo của mình, cúi người xuống khóc thất thanh. Rất lâu, Tố Tâm quyết định đẩy cửa xe ra, đi tới trước mặt cô gái kia, đưa cho cô ta một bịch khăn giấy. Cô gái kia ngẩng đầu, con ngươi đỏ lòm nhìn qua Tố Tâm, cô ta nhếch môi khinh bỉ nói: "Tố Tâm!" Tố Tâm không để ý nhiều, bởi vì bây giờ cô đang là người dẫn chương trình có lượng người xem đông nhất, cho nên có người nhận ra cũng rất bình thường. Tầm mắt Tố Tâm chú ý tới chỗ cổ tay của cô gái vẫn còn lộ ra một vòng vải màu trắng, phát hiện ra ánh mắt của Tố Tâm, bàn tay đang nắm chặt cổ áo của cô gái buông lỏng ra, ngồi dậy...