Tai của Tố Tâm nóng bỏng, cô ngẩng đầu nhìn Phó Kiến Văn, nhẫn nhịn mặt đỏ tim đập, mở miệng nói: "Chắc ở cùng anh lâu quá, da mặt cũng càng ngày càng dầy hơn giống anh rồi." Phó Kiến Văn cũng không giận, cảm thấy đúng nên gật gật đầu: "Anh vẫn luôn chờ mong da mặt của em dầy trên phương diện kia." Tố Tâm: "..." Cửa xe tay lái phụ bị đóng lại, Tố Tâm nhìn xem Phó Kiến Văn đang vòng qua đầu xe... Màu vàng của ánh mặt trời có hơi chút chói mắt, ánh mặt trời chiếu vào Phó Kiến Văn, khiến anh như phát sáng, và Phó Kiến Văn, cũng là tia sáng ấm áp của cuộc đời cô. Con mắt thâm thúy của Phó Kiến Văn híp lại, áo sơ mi thẳng tắp, gương mặt đẹp như điêu khắc, tràn đầy mị lực, khiến cho Tố Tâm không rời được tầm mắt. Cửa xe chỗ điều khiển mở ra, tia sáng cùng Phó Kiến Văn cùng nhau đi vào... sau đó tia sáng lại bị cửa xe ngăn ở bên ngoài. Phó Kiến Văn thắt chặt dây an toàn, sau đó hỏi Tố Tâm: "Thời gian cả ngày hôm nay của anh đều cho em, em có muốn đi chỗ nào nữa không!" "Để em suy nghĩ đã..." Cuộc sống hằng ngày của Tố Tâm đều rất khô khan, bình thường chỉ ở trong nhà xem phim vớ vẩn. "Tống Hiểu không ở đây nữa, nếu như có Tống Hiểu ở đây, sau đó có thể gọi Hiểu Niên ra, chúng ta kết hôn... Nên cùng nhau ăn cơm một bữa để làm quen mới được." Tố Tâm nói rất nhỏ, như là lầm bầm lầu bầu, "Bây giờ cũng không thể gọi Hiểu Niên tới, cô ấy còn phải chăm sóc cha mình, không gọi sớm chắc là không được." Phó Kiến Văn gật đầu: "Vậy chờ bạn của em trở về, chúng ta cùng nhau ăn cơm!" Thấy Tố Tâm gật đầu, sau đó lại là một bộ xoắn xuýt, Phó Kiến Văn vịn lấy tay lái, hỏi Tố Tâm: "Bình thường rảnh rỗi em thường làm gì!" "Em ở nhà xem phim, dọn dẹp nhà cửa một chút..." Tố Tâm vừa nói xong, đột nhiên mở miệng, "Hay là, chúng ta đi xem phim đi! bình thường hai người yêu nhau thường đi xem phim..." Quá trình yêu đương của Tố Tâm và Phó Kiến Văn rất ngắn, cũng là bởi vì công việc của hai người, cho nên nhiều nhất cũng chỉ có thể ăn cơm cùng nhau... Sau đó làm làm chuyện kia! Đích thật là không có những hành động như những đôi tình nhân, đơn giản như đi xem phim chẳng hạn. Tố Tâm xem qua đồng hồ, cô nói: "Ăn cơm trước, ăn cơm xong chúng ta hẵng đi xem phim." Phó Kiến Văn gật đầu, anh cũng chính là có ý này. "Được! Nghe lời em..." Phó Kiến Văn khởi động xe, đánh chuyển hướng đèn, chuyển động tay lái, chiếc xe nhanh chóng hoà vào dòng xe cộ. ... Bên trong xe, Phó Kiến Văn lái xe đi tới phòng ăn. Tố Tâm luôn luôn sợ lạnh, Phó Kiến Văn biết, cho nên anh không dám để điều hoà xuống số quá nhỏ, Tố Tâm cúi đầu mở điện thoại ra xem lịch chiếu phim.