Phó Kiến Văn nhìn đôi mắt của Tố Tâm đã trở nên mê ly, động tác của Phó Kiến Văn từ từ dừng lại. "Nói...muốn anh đi.." Tố Tâm nhắm mắt, nhất quyết không chịu nói, Phó Kiến Văn cúi xuống, cắn nhẹ đầu ti hồng hào của Tố Tâm khiến cả người cô run lên. Không thể phủ nhận, Phó Kiến Văn rất biết cách khơi gợi dục vọng của Tố Tâm. "Nói..." "Muốn anh, rất muốn..." Phó Kiến Văn cảm thấy thoả mãn, anh tiếp tục ra vào, nghe được giọng nói của Tố Tâm, giường như Phó Kiến Văn càng điên cuồng hơn, hai người liên tục đổi tư thế. Làm tình đến rất lâu về sau... ... Ngày thứ hai, lúc Tố Tâm mở mắt ra, Phó Kiến Văn vẫn ở bên cạnh cô. Sống lưng của cô vẫn đang dán chặt vào lồng ngực của anh, thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập mạnh mẽ của anh! Còn cổ của Tố Tâm thì đang đè lên cánh tay trái của Phó Kiến Văn, cánh tay phải của anh thì đang vòng ở trên eo của cô, sáng sớm thức dậy, cảm giác như vậy quả thực rất tốt đẹp. Dù cho tối hôm qua, thiếu một chút nữa thôi Tố Tâm đã bị Phó Kiến Văn làm cho sống dở chết dở. Hai chân Tố Tâm mới vừa nhẹ nhàng động một tý, vậy mà nơi nào kia đã đau xót đến lợi hại... "Tỉnh rồi!" Giọng nói ấm áp của Phó Kiến Văn có chút khàn khàn, vô cùng gợi cảm. "Vâng..." Tố Tâm lên tiếng, cổ họng như không phát được ra âm thanh, cô hắng giọng một cái, tình hình không thấy tốt hơn. "Đừng phí sức!" Phó Kiến Văn dùng sức ôm Tố Tâm thật chặt, môi mỏng dán vào tai cô, "Tối hôm qua kêu gào kịch liệt như vậy, cổ họng không đau mới là lạ!" Mặt Tố Tâm đỏ bừng, quay đầu lại trừng Phó Kiến Văn một cái. "Bà xã đúng là một học sinh giỏi, học tập hôn môi rất tốt, lần sau học nâng cao hơn một ít, đổi sang học thêm những thứ khác nữa, có cái gì không hiểu có thể hỏi người bạn tốt Bạch Hiểu Niên một chút..." Tố Tâm đẩy cánh tay phải của Phó Kiến Văn đang vòng ở bên hông cô ra, nhớ tới lần trước Bạch Hiểu Niên gửi cho mình những video kia, cảm thấy chắc là Phó Kiến Văn đã hiểu lầm Bạch Hiểu Niên là một cô gái phóng đãng, cô ngồi dậy cầm áo ngủ mặc vào: "Bạch Hiểu Niên vẫn còn là một cô gái nhà lành, còn chưa được nếm trải sự đời, anh nghĩ em có thể hỏi được cô ấy cái gì!" Phó Kiến Văn ngồi dậy theo, gáy cùng phần ngực của anh, chính là dấu hôn của Tố Tâm để lại. Trải qua một đêm lên men, dấu hôn đã biến thành màu xanh tím, nhưng da thịt của Phó Kiến Văn là màu mật ong, cho nên không hề có vẻ doạ người, mà lại làm cho Tố Tâm cực kỳ ngượng ngùng.