Tố Tâm lại gắt gao ôm lấy phần gáy của Phó Kiến Văn không buông tay, như là cố ý muốn ăn vạ ở trong lồng ngực anh: "Em chỉ muốn được anh ôm trong lồng ngực một chút, anh lại nghĩ linh tinh đi đâu rồi !" "Em là người châm lửa, lại không định chịu trách nhiệm dập lửa sao !" Trong con mắt đen nháy của Phó Kiến Văn có lửa nóng. Trong mối quan hệ vợ chồng giữa Tố Tâm và Phó Kiến Văn, thì Phó Kiến Văn vẫn luôn là người giữ thế chủ động ... Tố Tâm, đích thật là không dám chủ động. "Để cho em ở trong ngực của anh một chút, chỉ ôm thôi, được không !" Con mắt trong suốt sạch sẽ của Tố Tâm nhìn lên Phó Kiến Văn. Phó Kiến Văn ôm chặt Tố Tâm, gật gật đầu ... Trong tầm mắt Phó Kiến Văn chính là gương mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng của Tố Tâm, ngón tay cái của Phó Kiến Văn xoa đi xoa lại trên mặt Tố Tăm, thấy ngực cô phập phồng kịch liệt, anh mở miệng: "Lồng ngực anh hẹp hòi, cho nên không cho phép người phụ nữ của mình phải kìm nén uất ức!" Đáy mắt Tố Tâm ẩm ướt, nước mắt trực rơi xuống, cười nói với Phó Kiến Văn: "Lồng ngực em cực lớn, cho nên có thể chịu được uất ức!" Ý của Tố Tâm, chính là không muốn Phó Kiến Văn bị kẹp giữa cô và bà ngoại của anh. Khoé môi Phó Kiến Văn có ý cười, tầm mắt liếc xuống Tố Tâm trong lòng mình, trịnh trọng gật gật đầu: "Ừ, đúng là rất lớn ..." Nghe ra lời nói của Phó Kiến Văn không đứng đắn, Tố Tâm dùng sức vỗ một cái vào lồng ngực anh, quay đầu đi, cố nén tim đập. Phó Kiến Văn nắm lấy tay nhỏ của Tố Tâm, đặt lên một nụ hôn, anh nói nhỏ ở bên tai Tố Tâm, giọng nói hết sức ám muội: "Trải qua khoảng thời gian nỗ lực này của anh, ngực của em cũng to ra không ít rồi ..." Một bàn tay của Tố Tâm gắt gao nắm lấy áo sơmi của Phó Kiến Văn, một cái tay khác lau đi nước mắt: "Chẳng khi nào anh nói chuyện đứng đắn được quá ba câu hết vậy ! Mới vừa tử tế được một tí! bây giờ lại khiến người ta cảm thấy anh chính là một con quỷ đói háo sắc!" "Hử, câu này không đủ chuẩn xác ..." Phó Kiến Văn dùng sức đem Tố Tâm ôm chặt hơn, "Đối với em, anh nào chỉ là một con quỷ đói háo sắc đâu ! Mà chính là mỗi giờ mỗi khắc đều thèm khát nhỏ nước dãi, muốn ăn tươi nuốt sống em nữa kìa!" Tố Tâm cắn môi, phiền muộn trong lòng cũng được quét đi sạch sành sanh, chỉ còn lại ngượng ngùng. Phó Kiến Văn nhìn xem Tố Tâm cúi thấp đầu, đôi mắt rủ xuống, anh biết được đôi mắt kia mới vừa ẩm ướt, cho nên không nhịn được hôn lên mắt của cô. Cánh tay vòng ở trên phần gáy của Phó Kiến Văn bỗng nắm chặt, cô tựa ở trong lồng ngực rắn chắc ấm áp của anh, nghe nhịp tim của anh đang đập mạnh mẽ, dù cho ngoài xe có mưa to hơn, cô cũng không còn sợ hãi nữa. Tố Tâm nỗ lực cọ xát ở trong lồng ngực Phó Kiến Văn, sau đó mở miệng nói: "Kiến Văn ... Em muốn ra khỏi hộ khẩu của Tố gia, sau đó chuyển đến chỗ anh cùng Đoàn Đoàn!" Phó Kiến Văn gật đầu, ôm Tố Tâm trong ngực: "Được!" Sau đó, cũng không có ai nói thêm câu nào, Tố Tâm cứ tựa mãi ở trong lồng ngực Phó Kiến Văn như thế, như là ngủ rồi ...