Lương Mộ Lan lộ ra nụ cười, đang muốn khen ngợi Cố Nhiên, lại nghe Cố Nhiên nói: "Dù sao, con cũng không phải là người mà bà nội thích, ở trong lòng bà nội ... tố tâm vốn hợp với chức nhị tiểu thư của tổ gia này hơn com" "Tiểu Nhiên!" Sắc mặt tố Cảnh toàn thầm xuống, "Bà nội con không phải có ý này." Cố Nhiên không có yên lặng như lúc vừa nãy nữa mà như là một con nhím xù lông Tranh luận cùng với tố Cảnh toàn, ánh mắt của Cố Nhiên bất ngờ nhìn Lương Mộ Lan, gật gật đầu nói: "Đúng vậy, nhưng con nhớ võ, ngày ấy lúc con trở về cái nhà này, khi bưng chén nước cung kính mời bà nội, bà nội nói ... con gái con đứa gì mà vừa bưng chén nước lên chưa nói được hai lời đã uống, nói chính là do hoàn cảnh gì đã tạo nên hạng người như con, nói không trách con, nhưng nói về sau con phải theo tố tâm học nhiều hơn ..." Mỗi một câu, mỗi một chữ ngày đó của bố lão phu nhân, Cố Nhiên đều nhớ rất rõ vàng, mỗi một chữ nói ra, Cố Nhiên đều mô phỏng theo giống y như thật. Ngày đó đáng lẽ là một bữa cơm vui vẻ hoan nghênh tố Nhiên trở về, nhưng lại khiến cho Cố Nhiên như ngồi trên đống lửa, chỉ lo nếu như làm tiếp cái gì sẽ bị mất mặt. tố Cảnh toàn mím môi, sắc mặt Lượng Mộ Lan cũng khó nhìn, chỉ có tố Nguyên ngước mắt nhìn về hướng tố Nhiên, vẻ mặt Hìm tòi nghiên cứu ... "Tiểu Nhiên!" Lương Mộ Lan đặt bát cháo xuống bàn, "Những năm này, bà nội thương con bao nhiêu, con hẳn phải biết ..." Lương Mộ Lan nói tới đây lại không tiếp tục nói nữa, chỉ là dùng sức nắm lấy tay nhỏ của Cố Nhiên, cười nói: "Mà thôi mà thôi! Là mẹ không tốt, về sau không nhắc tới chuyện này nữa! Tố Tố cũng không có nói muốn đi tham gia tiệc mừng thọ của bà nội, chúng ta không đều không nói tới chuyện này nữa, được không ..." tố Cảnh toàn theo như tố Nguyên biết, ông làm sao có thể không thường tố tâm cho được, ngoại trừ tình cảm cha con nhiều năm với tố tâm, tố Cảnh toàn còn có cảm kích cùng hổ thẹn với cô, tố Cảnh toàn trưng ra bộ mặt chủ nhân tvong nhà, thả đôi đũa trong tay ra, mở miệng: "tố Nhiên, cha nói lại lần cuối cùng, hi vọng con có whể coi Lộ Lộ là chị gái hoặc là em gái ruột, hai người các con đều là con cái của tố gia, môi hở răng lạnh ...". "Cha ..." Cố Nhiên nhếch môi cười, không chút biến sắc vút tay của mình ra khỏi tay của Lương Mộ Lan, thả khăn ăn xuống, bàn tay để ĐỌC Nhanh Tai Ngonlinh.vn trên đài dùng sức nắm chặt, móng tay cắm vào da thịt trong lòng bàn tay, nhưng lại không đau đớn bằng tìái tim đang rỉ máu Tố Nhiên cười nhạt mở miệng nói, dùng ý cười che giấu nước mắt của mình: "Cha đừng nóng giận, con nói, để tố tâm đi tham gia tiệc mừng thọ của bà nội, một chút ý kiến con đều không có, từ đầu tới đuôi, con cũng không nói gì hết, ngày đó tố tâm trở về tố gia, là biểu hiện của con còn chưa đủ làm cho hai người hài lòng ! Hay là con đã có chỗ nào mạo phạm tố tâm rồi, nên cha mới tức giận như vậy !"