Tố Nguyên một tay bỏ túi đứng ở nơi đó, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lời nói của Tố Tâm là thật hay giả. Làm anh em nhiều năm, cùng nhau sinh sống ở chung một mái nhà lâu như vậy, ánh mắt dò xét của Tố Nguyên, Tố Tâm có thể nhìn ra được, cô nói: "Buổi trưa em ăn thật rồi mà, nhưng ăn không nhiều..." "Buổi trưa anh cũng mở họp gấp nên không ăn, theo anh đi ăn một chút." Tố Nguyên gạt gạt tàn thuốc, ngữ khí không thể từ chối. Buổi chiều Tố Tâm không có chuyện gì, nên cũng không có từ chối, cô gọi điện thoại cho chú Hồ, bảo chú Hồ đi trước, buổi chiều gặp lại ở nhà trẻ của Đoàn Đoàn. Chú Hồ sợ bị tiểu Lục nói, vội nói: "Phu nhân, nếu như cô muốn nói chuyện cùng với bạn bè, thì hai người cứ nói chuyện đi, bao giờ xong tôi đến đón cô!" Tố Tâm không có giải thích với chú Hồ là Tố Nguyên chính là anh trai của cô, chỉ đáp một tiếng, nói sẽ gọi cho chú Hồ trước 20 để ông tới đón. "Phu nhân, cô có cần ô không! Tôi đưa cho cô một cái ô..." xuyên qua cửa kính tay lái phụ, ông nhìn thấy Tố Tâm cùng Tố Nguyên, trong lòng bồn chồn... Mặc dù ông chỉ là một tài xế lái xe, nhưng nếu như nữ chủ nhân cùng người đàn ông khác có tư tình, nếu như ông sớm phát hiện lại không báo cho Phó Kiến Văn, liệu Phó Kiến Văn có thẹn quá hoá giận mà đuổi việc ông! Trong lòng chú Hồ tràn đầy lo lắng về công việc của mình. "Anh trai, có cần ô không!" Tố Tâm nghiêng đầu hỏi Tố Nguyên. "Trên xe có!" Tố Nguyên trả lời. Nghe được Tố Tâm kêu anh trai, chú Hồ thở phào nhẹ nhõm, ông có nghe nói qua về thân thế của Tố Tâm, Tố Tâm đã từng là thiên kim của Tố gia, nghĩ đến... Vị kia chính là CEO của Tố thị bây giờ, Tố Nguyên! Chẳng trách, khí chất lại hơn người như vậy. "Không cần đâu chú Hồ..." Tố Tâm trả lời lễ phép khách khí. "Tốt, vậy tôi đi trước, có gì phu nhân hãy gọi điện thoại cho tôi!" Cùng chú Hồ cúp điện thoại, Tố Nguyên để Tố Tâm đứng ở dưới mái hiên chờ, anh đi lên xe lấy ô... Mưa không lớn, Tố Tâm không đợi Tố Nguyên quay lại mà chạy theo hai bước. Tố Nguyên nghiêng đầu liếc nhìn Tố Tâm đang đi theo bên người mình, anh kéo áo khoác âu phục của mình để trùm lên đầu cho Tố Tâm, che mưa cho cô. Hai người bước nhanh đến bên cạnh xe, Tố Nguyên giúp Tố Tâm kéo cửa xe tay lái phụ ra, để Tố Tâm ngồi xuống trước. Đóng cửa xe, Tố Nguyên vòng qua đầu xe, ngồi vào chỗ điều khiển, cởi áo khoác âu phục ra, tiện tay đặt ở thành ghế chỗ điều khiển, nhắc nhở Tố Tâm: "Thắt đai an toàn..." Trong tay Tố Tâm còn nắm chặt chai nước khoáng cùng ví tiền, điện thoại, hộp thuốc, chưa kịp đổi tay, Tố Nguyên đã nhích người tới gần Tố Tâm, giúp cô thắt đai an toàn. "Muốn ăn cái gì!" Tố Nguyên thắt chặt dây an toàn, đánh tay lái sang bên trái, chuyển động tay lái hỏi một câu. "Bây giờ anh vẫn chưa ăn cơm, chúng ta đi ăn gì thanh đạm một chút, đi đến nhà hàng Hoàng Thúc đi! Chỗ đó cách chỗ này không xa, nơi đó có bãi đậu xe ở dưới hầm, rất thuận tiện, không bị mưa ướt..." "Được!" Tố Nguyên lái xe, rất nhanh hoà vào bên trong dòng xe cộ.