Yêu nhiều năm như vậy, cô vẫn cho rằng Hứa Khai là người mà mình mong mà không được, nhưng quay đầu lại, hoá ra anh cũng yêu mình tha thiết! Yêu tha thiết tại sao không nói sớm hơn một chút! Anh biết rõ trước kia cô yêu anh như vậy, vẫn còn cố tình ân ái với Hạ Hàm Yên ở trước mặt cô, làm như thế có khác nào lấy dao đâm vào trong ngực cô. Ba chữ anh yêu em của Hứa Khai, lại không thể khiến cho Tố Tâm rung động, chỉ là cô cảm thấy uất ức, cho nên cảm xúc có chút ngổn ngang. Thân thể không khỏe trong lòng lại cảm thấy khó chịu, Tố Tâm buồn bực mở tin nhắn ra xem, điện thoại di động của cô còn đang rung lên, cô khoá màn hình điện thoại lại, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ đang mưa to... Trước đây cô đã từng rất thích Hứa Khai, đã có lúc cô từng ảo tưởng ra anh tỏ tình với mình, mình sẽ vui sướng đến mức nào. Nhưng bây giờ, thứ tình cảm ngày ấy đã chết rồi, trước đây anh từng nói cô và anh ở cạnh nhau sẽ không hợp! Hôm nay ba chữ "Anh yêu em" khiến cho Tố Tâm cảm thấy rất nực cười. Lúc đó anh nói, cô có vị hôn phu, tuổi của anh với cô cách biệt quá lớn! cho nên không phù hợp. Tố Tâm đem điện thoại di động ném vào trong túi xách, giơ tay dụi dụi con mắt, rút ra một tờ giấy, xoa xoa mũi. Cảm cúm trở thành cái cớ để cho Tố Tâm che dấu nội tâm khổ sở của mình, cô đem cửa sổ mở to ra, nước mưa và gió cùng nhau trút vào, táp vào mặt cô, lại làm cho mũi của cô được thông khí. "Xin lỗi, lần thứ nhất cùng bạn của anh ăn cơm lại bỏ về trước..." Tố Tâm cảm thấy bên trong xe quá yên tĩnh, tìm đề tài để nói chuyện cùng Phó Kiến Văn, âm thanh rất nhỏ. "Không sao, đều là người một nhà, không cần ngại! Đợi em khỏe, lại cùng nhau ăn cơm... Gặp mặt mọi người nhiều hơn một chút cũng tốt!" Phó Kiến Văn cũng không bởi vì Tố Tâm liên tục nhìn tin nhắn của người yêu cũ mà tức giận, khóe môi còn mang theo nụ cười. Về đến nhà lúc, Đoàn Đoàn đã ngủ rồi, dì Lý ở dưới lầu đã làm xong thức ăn khuya đợi Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn trở về. Mưa to chưa ngừng lại, Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn mới vừa vào cửa, liền nghe thấy tiếng mưa rơi rất lớn... Tố Tâm không cảm thấy đói bụng, nói với dì Lý rằng mình bị cảm sau đó đi lên lầu nghỉ ngơi, dì Lý không yên tâm nên nấu cho Tố Tâm một bát canh gừng. Phó Kiến Văn bưng canh gừng lên lầu, nhìn xem Tố Tâm cau mày uống xong, lại giám sát Tố Tâm uống thuốc, lúc này mới hôn một cái lên trán của cô, mở miệng nói: "Em ngủ trước đi, anh còn có chút việc chưa xử lý xong, một lúc nữa sẽ trở về..." Tố Tâm gật đầu: "Vâng!" Phó Kiến Văn đi đến phòng đọc sách, Tố Tâm lại lăn qua lộn lại đều không ngủ được. Trên người khó chịu, cô đứng dậy cầm một bộ quần áo sạch sẽ, đi vào phòng tắm tắm một cái. Tắm xong, Tố Tâm cảm giác mình đã dễ chịu hơn rất nhiều. Cô đứng ở trước bồn rửa mặt, dùng máy sấy thổi khô mái tóc, trong đầu đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Phó Kiến Văn, mặc dù Tố Tâm chỉ yêu mình bằng một phần mười Hứa Khai, mạng của mình đều là của cô ấy... Cô tắt máy sấy, nhìn mình trong gương, tim đập rất nhanh, viền mắt cũng đỏ lên. Cô tự hỏi hỏi, mình có tài cán gì! Thứ cô có thể cho Phó Kiến Văn là cái gì... Phó Kiến Văn một mực chờ mong Tố Tâm có thể chủ động, chờ mong Tố Tâm có thể yêu anh giống như đã từng yêu Hứa Khai!