Tấm hình kia, Sở Tầm có thể nhận ra! Đó là bức ảnh do trợ lý đã chết của cô ta dùng loại máy ảnh nhỏ để chụp hình lại! Bức ảnh còn từng qua tay của cô ta... Nhưng đánh chết cô ta cũng không nghĩ tới, người bên trong tấm hình này lại là Tố Tâm! Bên trên bản tin còn có những cmt vô cùng kích động, chửi Hạ Hàm Yên là tiện nhân không biết xấu hổ! Lừa gạt Tố Tâm, nói cô ta là người mà Hứa Khai yêu nhất. *Kỳ thực cá nhân tôi cảm thấy Tố Tâm đúng là oan ức, rõ ràng là cô ấy đi Iraq mà Hạ Hàm Yên lại không biết xấu hổ lấy những gì người khác đã trải qua chiếm thành của mình!* *Rõ ràng Hạ Hàm Yên biết người Hứa Khai yêu chính là Tố Tâm, lại còn không biết xấu hổ nói với Tố Tâm cô ta là người mà Hứa Khai yêu nhất.* *Tình yêu của Tố Tâm đối với Hứa Khai có trời đất chứng giám!* *Tôi thừa nhận, quãng thời gian trước tôi mắng Tố Tâm là do tôi chưa tìm hiểu kĩ, hiện tại tôi xin gửi lời xin lỗi đến Tố Tâm. Chị Tố Tâm, em xin lỗi.* Lúc trước những người khác mắng chửi Tố Tâm, bây giờ hầu như đều nói xin lỗi cô. Tố Tâm nhìn xem những nội dung này, nhìn những tấm ảnh mình từng ở Iraq, con mắt bỗng dưng ẩm ướt, một cái kí ức đã phủ đầy bụi, bây giờ được bày ra khiến cho Tố Tâm không kìm được cảm xúc. "Xin lỗi, em đi nhà vệ sinh một chút!" Tố Tâm thả khăn ăn xuống, đứng dậy đi ra khỏi phòng. Phó Kiến Văn không có đuổi theo. Trong căn phòng đều lâm vào một mảnh trầm mặc. Kẻ nào cũng không ngờ rằng, nhìn Tố Tâm nhu nhu nhược nhược, lại có thể dũng cảm như vậy. Từ Loan Loan nhìn đến con mắt ẩm ướt, quay đầu hỏi Bạch Cẩn Du: "Thầy giáo Bạch, nếu như em mất tích, anh có giống như chị dâu đi tìm em không!" Người mà Tố Tâm đi tìm không phải là Phó Kiến Văn, mà là Hứa Khai, Bạch Cẩn Du sợ Phó Kiến Văn cảm thấy không thoải mái, cau mày ra hiệu cho Loan Loan không được nói nữa. ... Tố Tâm cúi đầu từ trong phòng đi ra, cảm cúm nóng sốt khó chịu, trong lòng cũng khó chịu... Cô không muốn để cho bạn của Phó Kiến Văn nhìn thấy mình khóc. Những thứ đồ này Tố Tâm đã chôn ở trong lòng lâu như vậy, đột nhiên bị người khác đào ra, giống như là mở cửa cho oan ức bấy lâu nay của cô đi ra, trong người cô xuất hiện từng đợt chua xót. Trong phòng vệ sinh, Tố Tâm dựa vào bồn rửa tay, giật hai tấm giấy nắm trong lòng bàn tay, xì nước mũi ra. Mấy lần hít thở thật sâu sau đó rốt cuộc cũng bình tĩnh được tâm tình. Cũng đã là chuyện của quá khứ, đã từng yêu say đắm... Những năm tháng không sợ trời không sợ đất đó, đều đã chết ở Iraq rồi. Cho nên khi Phó Kiến Văn hỏi cô có thể yêu anh giống như đã từng yêu Hứa Khai không, cô đều không có cách nào trả lời. Thậm chí hiện tại hồi tưởng lại, Tố Tâm đều tự cảm thấy mình thật khờ... Thời gian qua đi bốn, năm năm, Tố Tâm đã trưởng thành hơn, hồi trước vô lo vô nghĩ, hiện tại đi ra trải đời, đều biến thành cẩn thận từng li từng tí... Trở nên ích kỷ! Trở nên càng yêu bản thân mình hơn. Cho nên cô mới sẽ chờ mong một cuộc sống bình thường ngọt ngào, mà không phải sâu đậm đến tâm can. *Mình không yêu mình trời tru đất diệt, các nàng nhớ phải tự biết yêu lấy mình đấy nhé *