Cho nên, Sở Tầm rất có tự tin, tin tưởng cuối cùng có thể kết hôn cùng với Phó Kiến Văn. Nói về năng lực, người xứng với Phó Kiến Văn không nhiều! Sở Tầm nghĩ, cô ta rất phù hợp với Phó Kiến Văn về điểm này... Nói về sắc đẹp, Sở Tầm cũng tự xưng là người có nhan sắc! Nói về gia thế, Sở Tầm càng vô cùng tự tin, ở Phó gia, thân phận của Phó Kiến Văn có chút không chính thức, lại còn có thêm một người con trai. Cho nên Sở Tầm rất tự tin về gia thế của mình. Huống chi cha mẹ của Sở Tầm đã từng nói rõ, nếu như Phó Kiến Văn nhất định muốn tranh cướp tập đoàn Khải Đức, Sở gia bọn họ tuy rằng lực mỏng sức yếu nhưng có nhiều mối quan hệ trọng yếu... Nên có thể đứng ra giúp một chút sức lực cho Phó Kiến Văn là điều đương nhiên. Đó là cha mẹ Sở Tầm coi Phó Kiến Văn là con rể tương lai mới có thể nói ra những lời này, Phó Kiến Văn là người thông minh, nhất định lúc đó nghe cha mẹ Sở Tầm nói sẽ hiểu được, hơn nữa lúc đó Phó Kiến Văn không có từ chối, mà chỉ nói cảm ơn! Điều này chính là nguyên nhân khiến cho Sở Tầm vô cùng an tâm. Nhưng Tố Tâm xuất hiện, khiến cho Sở Tầm có cảm giác nguy hiểm mà trước nay chưa từng có. Sau khi Sở Tầm và Tố Tâm nói chuyện qua, cả ngày hôm đó Sở Tầm đều đứng ngồi không yên, cuối cùng cô ta hạ quyết tâm đến đây, cô ta muốn làm sáng tỏ quan hệ của mình với Phó Kiến Văn, không thể cứ mãi mập mờ thế này được. Tầm mắt của Phó Kiến Văn đảo qua bàn tay của Sở Tầm đang nắm chặt cổ tay mình, anh không chút biến sắc rút tay về, hai tay bỏ túi nhìn xuống Sở Tầm. Sở Tầm thu hồi cánh tay của mình ở giữa không trung về, buông xuống bên người, nắm chặt, viền mắt ửng hồng, trong lòng đột nhiên trùng xuống: "Kỳ thực em có rất nhiều lời nói muốn với anh, nhưng lại không biết phải nói từ đâu, Kiến Văn... Em năm nay cũng gần ba mươi rồi, nói thật nhìn thấy người khác làm mẹ rồi cũng không phải là không gấp gáp, nhưng em là phụ nữ, cho nên mở lời trước cũng cảm thấy rất ngại!" "Sở Tầm..." Phó Kiến Văn lên tiếng muốn cắt đứt lời nói của Sở Tầm. "Anh để em nói xong đã!" Sở Tầm nóng lòng cắt đứt lời nói của Phó Kiến Văn, hoang mang hoảng loạn mở miệng. Cô ta không biết tại sao, luôn cảm thấy không thể để cho Phó Kiến Văn cắt đứt lời nói của mình, cô ta có linh cảm, một khi bị Phó Kiến Văn cắt đứt, những lời còn lại, cả đời này cô ta đều không có cơ hội nói ra. "Em và anh trong lúc đó... Còn có người thân hai nhà chúng ta từ trước đến nay vẫn luôn tự hiểu ngầm, hiểu rằng chúng ta cuối cùng sẽ đi đến kết hôn! Mấy tháng trước bà ngoại cùng cha mẹ em cùng nhau ăn cơm, mẹ em có nhắc đến tương lai của chúng ta, anh cũng không có phản đối, bây giờ tuổi của em đã không nhỏ, anh là đàn ông em rất hiểu, sự nghiệp luôn để ở trên, nhưng em chính là phụ... Em cần có một mái ấm gia đình! Hơn nữa sau khi chúng ta kết hôn, những mối quan hệ kia của cha em anh cũng có thể dùng, nó sẽ giúp ích cho anh trong việc giành lấy tập đoàn Khải Đức..." "Sở Tầm!" Phó Kiến Văn lần nữa mở miệng nói, tiếng nói bình tĩnh. Giọng nói này khiến cho Sở Tầm ửng hồng viền mắt, hốc mắt đã tích tụ nước. Sở Tầm là người phụ nữ kiêu ngạo! Chưa từng phải đối với người nào mà phải khép nép như vậy! Sở Tầm cắn cắn môi, cánh tay mảnh khảnh duỗi ra muốn ôm lấy hông của Phó Kiến Văn, nhưng Phó Kiến Văn đã nhanh chóng nắm chặt hai cổ tay của Sở Tầm, không cho Sở Tầm có cơ hội, đem khoảng cách giữa hai người đẩy cách một bước, buông ra. Phó Kiến Văn còn chưa mở miệng, chỉ thấy Sở Tầm với dáng vẻ mặc kệ đời, đem khoá váy kéo xuốmg, hai tay nắm lấy... Cởi xuống. Tim Sở Tầm đập vô cùng nhanh, cũng rất sợ sệt! Da của Sở Tầm cực trắng, váy đỏ rực rỡ rơi xuống đất, làm lộ ra thân hình trắng nõn nhẵn nhụi đẹp đến phát sáng giữa căn phòng. Sở Tầm mặc đồ lót màu đen, cô ta đứng ở đó, nắm tay nắm chặt lại, nhiệt độ trong phòng rõ ràng ấm áp, nhưng thân thể cô ta lại run lẩy bẩy! *Có ai hóng chương tiếp theo không nào, nhớ like và bỏ phiếu cho sữa nhé * p/s: Sorry mọi người nhiều nha, hôm nay sữa thi nên ra ít, mọi người thông cảm cho sữa nha