Nhân viên thu ngân không có nhận thẻ của Tố Tâm, nụ cười mang theo vài phần ngưỡng mộ, mở miệng: "Chăm sóc con trai rất tốt nhưng các người đã là người một nhà rồi! Người đàn ông tốt bây giờ rất hiếm! Cô gái, cô thật hạnh phúc!" Tố Tâm nóng bỏng lỗ tai, bởi vì câu nói vừa nãy của Phó Kiến Văn, "chúng ta đã là người một nhà"! Cô phát hiện Phó Kiến Văn càng ngày càng nói nhiều mấy câu nói sến sẩm. Phụ nữ đều là động vật yêu bằng tai, giọng nói dễ nghe như vậy, lời nói cảm động như thế, nói không đánh động lòng người đúng là nói dối. Người xếp hàng chờ tính tiền đằng sau không ít, Tố Tâm đành tiếp nhận ví của Phó Kiến Văn, trên mặt ví còn mang theo nhiệt độ từ cơ thể anh, Tố Tâm rút thẻ đưa cho nhân viên thu ngân. Lúc quẹt thẻ, Phó Kiến Văn để túi đồ cuối cùng vào trong xe mua sắm, nói: "Sinh nhật em..." Tố Tâm biết Phó Kiến Văn nói là mật mã. Phó Kiến Văn là lúc nào đã đem thẻ ngân hàng đổi thành sinh nhật của mình rồi! Tố Tâm cắn cắn môi dưới, đáy mắt đều không giấu được ý cười hạnh phúc, nhập mật khẩu, ký tên, Tố Tâm tiếp nhận hoá đơn, đem ví tiền đưa cho Phó Kiến Văn... "Bỏ vào túi của em trước!" Lời nói của Phó Kiến Văn nhẹ nhàng ấm áp, khiến cho Tố Tâm cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cô gật đầu, đem ví của anh bỏ vào trong túi xách của mình. Đoàn Đoàn lần nữa được bỏ vào bên trong xe mua sắm. Phó Kiến Văn một tay đẩy xe, một tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Tố Tâm, dắt cô đi ra ngoài. Xe, Phó Kiến Văn dừng ở phía bên ngoài bãi đậu xe. Từ trong siêu thị đi ra, Phó Kiến Văn mở cóp sau xe đem mua đồ thả vào bên trong, Tố Tâm bế Đoàn Đoàn vào xe, cài chắc dây an toàn cho nhóc, ngồi dậy, nhìn lên màn ảnh lớn của trung tâm mua sắm, màn hình đang phát ra hình ảnh Tô Mạn Mạn quảng cáo mỹ phẩm. Nhớ tới cuối tuần phải giúp Tô Mạn Mạn quay hình, trong lòng Tố Tâm mơ hồ có chút lo sợ. Nghe được âm thanh Phó Kiến Văn đóng cốp sau, Tố Tâm hoàn hồn, kéo ra cửa xe chỗ bên cạnh tài xế ngồi xuống, bỏ mũ lưỡi trai xuống, vuốt lại mái tóc đã loạn xì ngầu của mình. Đoàn Đoàn ngồi ở ghế sau, bóc một thanh Chôclate mà nhóc lén lút cầm trong tay, nâng về hướng Tố Tâm: "Mẹ!" Tố Tâm quay đầu lại, thấy Đoàn Đoàn vụng về nghiêng thân thể về phía trước, muốn tránh khỏi đai an toàn, giơ Chocolate lên đút cho mình. Lòng Tố Tâm mềm nhũn, vươn người quay lại, cắn một miếng Chocolate, vừa vào miệng liền tan ra, cô cười đối với Đoàn Đoàn: "Rất ngon!" Đoàn Đoàn ngượng ngùng tai đỏ hết lên, hai bàn tay quấn quýt lấy nhau, vừa nãy mẹ ăn Chocolate, cánh môi có chạm qua ngón tay của nhóc, cánh môi của mẹ thật mềm thật mềm... Đoàn Đoàn cũng muốn để mẹ hôn lên khuôn mặt nhỏ bé múp míp của mình! Nghĩ tới đây, Đoàn Đoàn lại không nhịn được giơ tay xoa xoa khuôn mặt của mình, cặp mắt kia sáng long lanh. ... Từ siêu thị trở về, Đoàn Đoàn ôm Chocolate ngồi ở trong phòng khách vẽ thêm vào bức tranh sáng sớm hôm nay nhóc vẽ, nhóc muốn vẽ thêm ba ba vào. Trên đường, Phó Kiến Văn nhận hai cuộc điện thoại, có một số việc cần phải vào phòng làm việc xử lý, Tố Tâm cởi áo khoác ra, mặc tạp dề vào, đem tay áo kéo lên đến khuỷu tay, chuẩn bị đem nguyên liệu nấu bữa tối xử lý gọn gàng. Ở siêu thị có mua cá hồi, Phó Kiến Văn nói Đoàn Đoàn rất thích ăn món cá hồi nướng mật ong. Cá hồi nướng mật ong, Tố Tâm chưa từng làm thử, cô mở điện thoại ra, tra google cách làm, trong đầu đã ghi nhớ được một ít, cô đem điện thoại di động đặt ở một bên, chuẩn bị đem cá đi làm. *Nhớ bỏ phiếu cho Sữa nha *