Trong nháy mắt như điện giật, rồi lại nhanh chóng tách ra, môi mỏng của Phó Kiến Văn áp sát môi của Tố Tâm, cố ý giảm thấp tiếng nói xuống: "Phó phu nhân, chỉ cần có tâm, chẳng mấy chốc em sẽ học được cách chủ động..."
Giữa hai người là bầu không khí vô cùng ám muội, bầu không khí này khiến cho Tố Tâm vô cùng lúng túng, mặt mũi cô đều đã đỏ bừng lên rồi.
Nghe được tiếng bước chân của Đoàn Đoàn rửa tay xong cộc cộc cộc chạy đến, Tố Tâm nhanh chóng ngồi thẳng dậy, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Cô nhẫn nhịn mặt đỏ, rút hai tờ khăn giấy, hướng về phía Đoàn Đoàn đã rửa tay sạch sẽ, hai tay giơ hướng về hướng cô đi đến, vì che giấu sự lúng túng trong lòng, cô quay đầu lại nói với Phó Kiến Văn một câu: "Em đi đem thức ăn bưng lên bàn, anh rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi."
Đoàn Đoàn không có lau tay, bàn tay còn ẩm ướt, Tố Tâm dùng khăn giấy giúp Đoàn Đoàn xoa xoa bàn tay, dắt theo nhóc bước vào phòng ăn, đi qua sát vai Phó Kiến Văn nhưng không dám nhìn vào mắt của anh.
Trên môi, vẫn còn nhiệt độ của nụ hôn vừa rồi, khiến cho Tố Tâm vào đến phòng ăn rồi mà nhịp tim vẫn đập nhanh không ngừng.
...
Người một nhà ăn cơm, Đoàn Đoàn rất vui vẻ!
Tố Tâm rửa tay, đem thức ăn từ trong nồi múc ra, Đoàn Đoàn dùng sức kiễng chân, duỗi dài cánh tay ngắn ngủn giúp Tố Tâm bưng thức ăn.
Sợ thức ăn bị sóng ra Đoàn Đoàn, Tố Tâm không muốn cho nhóc bê, nhưng nhóc lại giống như một cái đuôi nhỏ, cứ thế ôm một bên chân của Tố Tâm, cọ vào chân cô, một mực gọi mẹ mẹ để năn nỉ.
Tố Tâm đem món ăn để lên bàn xong, xoay người đi về nhà bếp, Đoàn Đoàn đang ôm ở chán cô làm nũng không để ý nên lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã sấp xuống...
May mà Tố Tâm tay mắt lanh lẹ nắm kịp cánh tay của nhóc.
Đoàn Đoàn đại khái đã hạ quyết tâm phải giúp đỡ mẹ, cho nên Tố Tâm suy nghĩ một chút rốt cục vẫn là nhả ra, để Đoàn Đoàn hỗ trợ giúp mình đem cơm bưng lên trên bàn.
Tố Tâm nhìn hai cái tay nhỏ của Đoàn Đoàn ôm bát ăn cơm cộc cộc cộc chạy về hướng bàn ăn, kiễng mũi chân đem cơm bỏ lên trên bàn, lại cộc cộc cộc quay lại nhà bếp, ngửa đầu nhìn Tố Tâm, hai tay nâng cao muốn bê tiếp...
Phó Kiến Văn rửa tay xong, Tố Tâm mang bát canh cuối cùng bưng lên, ngồi xuống.
Lúc ăn cơm, trong tay Đoàn Đoàn nắm chặt cái muỗng nhỏ, một tay ôm chén cơm của mình, chớp chớp con mắt to tròn chờ Tố Tâm bón thức ăn cho, biểu hiện giống như một con chim nhỏ chờ mẹ đút mồi vậy.
Phó Kiến Văn liếc nhìn biểu lộ sung sướng của thằng nhóc béo phì, cảm thấy thằng nhóc này còn ở đây thì sao Tố Tâm có thể ăn được, đã vậy còn ăn rất nhiều, thể trọng đã không thể giảm còn muốn tăng thêm nữa.
"Đoàn Đoàn, con đã không phải là đứa trẻ một hai tuổi, muốn ăn tự mình ăn, mau!" Phó Kiến Văn dùng đôi đũa gõ gõ vào cái chén nhỏ của Đoàn Đoàn, biểu lộ nghiêm túc.
Đôi mắt to đen nhánh của Đoàn Đoàn xem xét Phó Kiến Văn, biết Phó Kiến Văn không có nói đùa, cúi đầu, cầm chén hướng về trước mặt của mình ôm lấy, dùng cái thìa múc một muỗng cơm, há mồm ngậm vào.
Tố Tâm gỡ thịt cá cho Đoàn Đoàn, đặt ở trong bát của nhóc, nhóc vô cùng sung sướng, ngước mắt lên nhìn ba ba với ánh mắt khoe khoang. Sau đó nhóc dùng cái muôi múc lên, xúc cùng với cơm đưa vào trong miệng.
Tuy rằng bị ba ba nói làm cho tâm tình của Đoàn Đoàn có phần không tốt, nhưng vừa nghĩ tới một lúc nữa sẽ được cùng ba ba và mẹ đi dạo siêu thị, tâm tình lại lần nữa sung sướng lên.
...
Từ biệt thự của Phó Kiến Văn lái xe đến trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố, chỉ cần hơn 10 phút.
Đoàn Đoàn tâm tình rất tốt, ngồi ở ghế sau, thắt dây an toàn nói chuyện ở nhà trẻ.
Tố Tâm ngồi ở vị trí kế bên tài xế quay đầu lại nhìn xem Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn nói có phần gập ghềnh trắc trở, nhưng đối với một đứa trẻ trước đây không thích nói chuyện mà nói, đã là một sự tiến bộ vô cùng lớn rồi, cho nên Tố Tâm rất vui vẻ lắng nghe.
*Mọi người kéo được truyện này của sữa lên top 2 thì ngày 1-6 sữa sẽ tặng mọi người thêm 15 chương của bộ này nha *