Thứ cô cần chỉ là thời gian mà thôi. Hai gò má nóng đến không tả được, Tố Tâm lại mở vòi nước ra, lấy tay múc nước nâng lên mặt vỗ vỗ mấy cái, nhưng nhiệt độ vẫn không có dấu hiệu giảm xuống. Đại khái từ nhỏ đến lớn, Tố Tâm được hưởng sự giáo dục rất tốt, hơn nữa cô cũng là một người mẫu mực, cho nên thể loại phim như vậy, cô sẽ không xem! Mặc dù đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi rồi, nhưng khi xem phim như vậy, Tố Tâm vẫn cảm thấy mình như đang làm chuyện gì đó rất đáng xấu hổ. Chuông điện thoại trong phòng khách vang lên, Tố Tâm nhanh chóng lấy hai tờ khăn giấy để lau mặt, đi ra nghe điện thoại. Nhẫn nhịn tim đập, Tố Tâm bình tĩnh tâm tình, ấn nghe: "Alo..." Chính là chuyển phát nhanh, Tố Tâm đã quên chính mình đã mua cái gì rồi. Cúp điện thoại, Tố Tâm thu dọn đồ đạc, bỏ lap top vào trong túi, gọi xe đi đến biệt thự của Phó Kiến Văn để đưa Đoàn Đoàn đi siêu thị. ... Từ trên tãi bước xuống, Tố Tâm nhìn thấy một chiếc Maybach dừng ở trong sân, cô có phần bất ngờ... Lẽ nào Phó Kiến Văn trở về rồi! Tố Tâm đẩy cửa cổng biệt thự ra, đáy lòng có mấy phần nhảy nhót... Dì Lý đang ở bên trong sân tưới hoa, nhìn thấy Tố Tâm trở về, nghiêng người cười khẽ: "Phu nhân trở về rồi!" Tố Tâm dùng sức nắm lấy túi đồ trong tay, gật đầu: "Vâng, anh ấy cũng về rồi sao!" Thấy trên tay Tố Tâm mang theo đồ, dì Lý vội vàng thả vòi hoa sen xuống, chạy tới đỡ cho Tố Tâm, cười nói: "Trở về rồi, mới vừa lại đi ra ngoài rồi!" Tố Tâm gật gật đầu, trong lòng mơ hồ có phần hụt hẫng, có thể cùng Đoàn Đoàn cùng đi siêu thị cô cũng đã vui lắm rồi. Lúc vào cửa, Đoàn Đoàn đã nằm ngủ trên ghế sa lon rồi... Bánh bao nhỏ trắng trắng tròn tròn nằm nhoài trên ghế, khuôn mặt phúng phính trắng nõn nà, lông mi dài đen nhánh cong vút lên, ngón tay hơi cong nắm chặt một cái bút vẽ, đặt ở trên miệng. "Đứa nhỏ này... Sao lại ở chỗ này ngủ rồi!" Dì Lý lấy dép đặt ở dưới chân Tố Tâm, bận bịu thả đồ ở trong tay xuống, cầm một tấm khăn mỏng lên đắp cho Đoàn Đoàn. Tố Tâm đổi giày đi vào, thấy trên khay trà để một bức tranh của Đoàn Đoàn, bức vẽ nhiều màu sắc... Nhưng Tố Tâm vẫn có thể nhìn ra Đoàn Đoàn vẽ chính là cái gì, hình xiêu xiêu vẹo vẹo mang theo bốn cái bánh kia chính là xe mua sắm của siêu thị, một cái đầu to đen sẫm được đặt ở trong xe mua sắm chính là Đoàn Đoàn, đẩy mua sắm xe chắc là Tố Tâm, dù sao... Bởi vì đằng sau đầu có một bím tóc đuôi ngựa thật dài. Đoàn Đoàn đã mong đợi từ sáng sớm rồi! Tố Tâm đem bức vẽ của Đoàn Đoàn trả về chỗ cũ, không nhịn được ngồi xổm ở cạnh ghế sa lon, khẽ vuốt ve cái đầu nhỏ của Đoàn Đoàn, nắm Bàn tay, nhẹ nhàng rút cái bút ra khỏi tay của nhóc... Thân thể của Đoàn Đoàn đột nhiên run lên, các ngón tay nắm lấy ngón trỏ của Tố Tâm, miệng nhỏ mấp máy mấy lần lại ngủ thiếp đi. Đoàn Đoàn nắm nhanh, Tố Tâm sợ nhóc tỉnh lại, không nhẫn tâm rút ra. Nhìn xem dáng dấp đáng yêu của Đoàn Đoàn dáng, trái tim Tố Tâm cảm thấy ấm áp, cô nhẹ hôn lên cái trán trắng nõn mịn màng của nhóc. Dì Lý bưng nước tới cho Tố Tâm. Nhìn thấy hình ảnh như vậy, khóe môi không nhịn được mỉm cười. Như vậy là được rồi, đứa trẻ... Phải cùng được ba mẹ chăm sóc mới tốt! *Sorry mọi người nhiều vì hôm nay sữa không ra được nhiều truyện này. Mai sữa bù 7 chương nha, hãy like và bỏ phiếu cho sữa nhé *