Tố Tâm đang ngồi lướt giỏ mua hàng. "Muốn mua cái gì!" Phó Kiến Văn không biết từ khi nào đã đi đến phía sau lưng Tố Tâm, một tay vịn chỗ tựa lưng của ghế, một tay vịn cạnh bàn ăn, tới gần Tố Tâm, tầm mắt nhìn về phía màn hình điện thoại di động của cô. Tố Tâm quay đầu lại, bị lồng ngực Phó Kiến Văn chặn lại, trong tầm mắt là gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh... Tư thế mập mờ khiến Tố Tâm bất an, cô chỉ lo Đoàn Đoàn chạy đến nhìn thấy lúng túng, thành thật khai báo: "Băng vệ sinh không có, mua băng vệ sinh,..." Trong hơi thở tất cả đều là mùi vị nam tính trên người Phó Kiến Văn, Tố Tâm chỉ cảm thấy bốn phía nhiệt độ đều nóng bỏng, cô chuyên tâm xem màn hình điện thoại di động, ấn vào mấy thứ đồ vật dụng cá nhân, lại cảm thấy bầu không khí mập mờ làm cho hô hấp của cô hơi nóng. Phó Kiến Văn nghiêng đầu, nhìn xem vành tai Tố Tâm đã đỏ ửng, giọng nói khàn khàn mang theo vài phần ý cười, cánh môi hầu như sát vào tai Tố Tâm, hơi thở cùng tiếng nói từ tính cùng nhau rót vào tai cô... "Băng vệ sinh tôi đã bảo dì Lý chuẩn bị, có cánh đúng không!" Lỗ tai vốn là chỗ mẫn cảm nhất của Tố Tâm, cô ngậm môi vào, hầu như không nhịn được trên má đã nóng bỏng. Tất nhiên là cô nghe hiểu được lời Phó Kiến Văn nói. Ý của anh là đêm nay muốn cô ở lại. "Quần áo tôi cũng quên mang..." Tố Tâm cũng không phải là không muốn ở lại, chỉ là nơi này có Đoàn Đoàn ở, hơn nữa cô vẫn đang trong kì, thời điểm như thế này hai người ở cùng nhau, quả thực là dằn vặt lẫn nhau... Loại kia bức thiết muốn muốn đối phương, rồi lại nhất định phải khắc chế nhẫn nại, ở nhà Tố Tâm hai người đã trải qua một lần. Triền miên cọ xát cũng chỉ là nhất thời, thậm chí càng phát lòng ngứa ngáy khó chịu. "Dì Lý đều đã chuẩn bị!" Phó Kiến Văn giảm thấp tiếng nói xuống, giọng nói thuần hậu trong trời mưa to càng có vẻ gợi cảm, "Trời mưa lớn như vậy, một lúc nữa còn phải cùng nhau xem tiết mục của em phát lại, hơn nữa còn phải chọn ngày đăng kí kết hôn, em lấy đâu ra thời gian để trở lại!" Nghe được ba mẹ ở trong phòng ăn nói chuyện, Đoàn Đoàn ngồi một mình ở trong phòng khách chờ không được, cộc cộc cộc chạy đến phòng ăn, đứng ở bên cạnh Tố Tâm, ngước đầu nhìn về phía cô, hỏi: "Kết hôn! Mẹ!" Tố Tâm muốn muốn đứng lên, lại sợ động tác quá lớn ngược làm cho Đoàn Đoàn nhìn ra cái gì, vẫn cứ đè lên tim đập ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích. Đang suy nghĩ nên trả lời thế nào về vấn đề của Đoàn Đoàn, Phó Kiến Văn đã nghiêng nói với Đoàn Đoàn: "Chính là ba ba cùng mẹ kết hôn, về sau ở cùng một chỗ..." Đoàn Đoàn vừa nghe, sững sờ chỉ chốc lát, trong nháy mắt mù quáng, vồ tới ôm lấy hai chân của Tố Tâm, ngửa đầu dùng con mắt ướt nhẹp nhìn qua Tố Tâm: "Đoàn Đoàn cũng muốn... Kết hôn!" Nhóc cũng muốn cùng ba mẹ ở cùng một chỗ. Cặp mắt ướt nhẹp kia thật thương tâm cùng sợ sệt, Tố Tâm không có bị chọc cười... Chỉ cảm thấy rất đau lòng. Cô đưa tay bế Đoàn Đoàn lên, đem nhóc ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng dùng sức ôm chặt. Bàn tay nhỏ của nhóc ôm lấy phần gáy của Tố Tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn ẩm ướt. Phó Kiến Văn đưa tay sờ sờ đầu Đoàn Đoàn, kiên trì giải thích: "Ba mẹ nhận được giấy chứng nhận, chúng ta đều có thể ở cùng nhau rồi!" Thấy Đoàn Đoàn ngồi dậy, một bộ rối tinh rối mù lại không quá tin tưởng, con ngươi đen nhánh nhìn về phía Tố Tâm. Chỉ nghe Phó Kiến Văn nói: "Đi lấy quyển lịch đến đây, ba ba cùng mẹ sẽ chọn ngày làm đăng kí..." Đoàn Đoàn gật gật đầu, được Tố Tâm để xuống. *TT cùng PKV kết hôn có ai lì xì hồng bao lớn không nào? Đừng quên bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nha *