Một người phụ nữ tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, cả người đã ướt đẫm, bên trong áo khoác là tóc cuộn sóng dài xoăn dính vào mặt, tư thái linh lung, thập phần chật vật. Mái tóc tinh xảo đã che đi gương mặt cô ta, nhưng cũng không che giấu được giữa lông mày là sự khôn khéo già giặn. Cô ta nhìn qua cửa sổ sát đất, bên trong chính là hình ảnh ấm áp ôn nhu, màu mắt tuyệt vọng lại phẫn hận, trong tay gắt gao nắm điện thoại di động, chưa từ bỏ ý định một lần lại một lần gọi cùng một dãy số, dù cho đầu bên kia điện thoại vẫn luôn là âm thanh lạnh lẽo của tổng đài... Liên tiếp lập lại một câu nói lại một câu nói. Lục Khinh Lệ rất muốn vọt tới cửa nhà Phó Kiến Văn, đè xuống chuông cửa, hỏi Phó Kiến Văn tại sao lại đuổi cô ta, tại sao lại đối với cô ta như vậy! Cô ta đến cùng có điểm nào làm không tốt! Nghiệp vụ trong công ty cô là tốt nhất! Hơn nữa trong công ty cô ta còn là người duy nhất toàn tâm toàn ý chỉ vì anh! Lẽ nào... là bởi vì xuất hiện người phụ nữ đang ngồi ở bên cạnh anh kia sao! Buổi chiều, cuộc đối thoại của Lục Tân Nam ở trong văn phòng liên tục nhiều lần chiếu lại ở trong đầu cô ta... "Lục Khinh Lệ, Lão Phó những năm này đối xử không tệ với cô, nguyên nhân cả cô và tôi đều rõ ràng, tôi khuyên cô tốt nhất thấy rồi thì thôi, cầm thư đề cử của tập đoàn Khải Đức cùng nửa năm tiền lương mau chóng cút đi, đi chỗ khác cô vẫn còn có miếng cơm mà ăn!" "Muốn tôi chủ động từ chức! Chính là anh Kiến Văn nói, hay là Lục Tân Nam anh nhìn tôi không vừa mắt! Nếu như là anh Kiến Văn nói... Cái kia, để anh ấy tự mình đến nói với tôi, còn nếu như là anh... Thật không tiện, tôi sẽ không rời đi!" Lục Khinh Lệ toàn thân đều đang run rẩy, lại giả vờ trấn định mở miệng. Đáy mắt Lục Tân Nam có ý cười trào phúng, anh dựa vào bàn, từ trong hộp thuốc lá rút ra một điếu thuốc ngậm ở khóe môi, không tìm được cái bật lửa, tiện tay từ trong ống đựng bút lấy ra một hộp diêm, nhen nhóm điếu thuốc lá, hít sâu một cái, vung que diêm đã cháy vứt vào trong thùng rác, đem điếu thuốc lá dời đi, cánh môi hơi mở, khói thuốc tràn ra, mang theo điếu thuốc lá, ngón tay vò vò đầu, khinh bỉ nói rồi một câu... "Khiến một tổ trưởng bộ phận tiêu thụ nhỏ bé từ chức, còn cần phải CEO tập đoàn Khải Đức tự mình đi nói! Mặt cô cũng lớn quá rồi!" "Tôi cùng anh Kiến Văn không giống! Tôi là được anh Kiến Văn giúp đỡ tốt nghiệp, cũng là vì anh Kiến Văn mới đến Khải Đức!" Lục Khinh Lệ sắc mặt trắng bệch, nắm đấm gắt gao nắm chặt. Lục Tân Nam gảy gảy tàn thuốc lá, nhìn Lục Khinh Lệ ánh mắt càng ngày càng coi thường: "Lão Phó giúp đỡ qua không ít người, cô có đáng là gì! Muốn mượn Lão Phó giúp đỡ để mượn cớ bò lên trên giường của Lão Phó, người như vậy có thể xếp hàng từ nơi này đến tận nước Mỹ rồi, cô cùng mấy người kia chỉ là khác nhau ở một điểm, chính là cô gọi Lục Tương Tư là chị! Chúng ta trong lòng đều rõ ràng, đây mới là nguyên nhân cô ở trước mặt lão Phó mới lâu đến như vậy!" Bị Lục Tân Nam không chút lưu tình đâm phá, gương mặt được trang điểm tinh xảo của Lục Khinh Lệ không khỏi vặn vẹo, méo mó. "Nghe trợ lý của Phó Kiến Văn nói, cô đã từng ăn mặc quần áo giống Lục Tương Tư như đúc, ở trên xe cởi hết quần áo muốn cho Lão Phó ở trên, lại bị Lão Phó cự tuyệt, cô biết tại sao không!" Điều tối kị nhất đối với phụ nữ... chính là làm chuyện xấu bị vạch trần, Lục Khinh Lệ đỏ cả viền mắt. Lục Tân Nam phun một luồng khói thuốc, nghiêng người tới gần bên tai Lục Khinh Lệ, nói: "Bởi vì vịt không thể nào hoá thành thiên nga, vịt chính là vịt... dù cho có khoác lên mình bộ lông trắng xinh đẹp thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể trở thành thiên nga, như vậy, cô và Lục Tương Tư cũng không thể nào giống nhau!" "Anh...!" Lục Khinh Lệ tức đến nổ phổi hướng về phía Lục Tân Nam giơ tay. Lục Tân Nam trói lại cổ tay Lục Khinh Lệ, dùng sức... Lục Khinh Lệ đau đến ứa nước mắt. *Mọi người còn ghét Lục Tân Nam không nào??? Hôm nọ thấy mấy nàng bảo không thích Lục Tân Nam mà buồn cá, thực ra LTN cũng có nỗi khổ riêng đó. Mọi người đừng quên bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nha *