Tố Tâm thở ra một hơi, bình phục cảm xúc, tiếp tục mở miệng: "Nhưng Tố Nhiên, sau khi chúng ta đổi lại, cha mẹ ruột của cô vẫn còn, bọn họ đang cố gắng bù đắp cho cô, mà tôi lại chưa từng được hưởng qua sự chăm sóc quan tâm của cha mẹ ruột, cô còn có nhà, tôi nhưng lại ngay cả nhà cũng không có, tôi nên oán trách kẻ nào đây!" Dưới ánh đèn, ngũ quan tinh xảo của Tố Tâm có chút trắng xanh, đáy mắt có chua xót gian nan. "Thế giới này ai cũng có oan ức, không phải chỉ có một mình cô có." Quay đầu lại, hướng về dưới lầu đi hai bước, ánh mắt nhìn đến góc áo của Lương Mộ Lan ẩn dấu bên dưới, bước chân xuống lầu của Tố Tâm hơi dừng lại. Lương Mộ Lan chính lúc đứng ở dưới lầu, đang bưng hoa quả vừa mới gọt ra, nghe được thanh âm của Tố Tâm xuống lầu, bận bịu lau đi viền mắt đã ngập nước, xoay người né tránh. Tư liệu Tố Cảnh Toàn đưa, Tố Tâm đặt tại ghế sô pha, thấy Lương Mộ Lan điều chỉnh tốt tâm tình bưng hoa quả đi ra, ý cười trên mặt, Tố Tâm cười cùng Lương Mộ Lan nói tạm biệt, nói dối trở lại đài truyền hình để họp. Nghe qua đối thoại của Tố Nhiên cùng Tố Tâm, Lương Mộ Lan cũng không có ép ở. Tố Tâm mới vừa thay đổi giày đi ra ngoài, xe của Tố Nguyên cũng đã dừng hẳn ở trong sân. Đóng cửa xe, Tố Nguyên thấy Tố Tâm đã đi giày thể thao, cầm lấy túi xách, anh hỏi một câu: "Phải đi!" "Vâng!" Tố Tâm gật đầu, bởi vì không am hiểu nói dối nên bên tai có phần nóng lên, theo bản năng giơ tay đem tóc rối khép ở sau tai, "Đài truyền hình tạm thời có việc." Tố Nguyên nhìn thấu nhưng không nói ra, không muốn chọc thủng tâm sự của cô, lại kéo cửa xe ra nói: "Anh đưa em đi..." Không cho Tố Tâm cơ hội cự tuyệt, Tố Nguyên đã ngồi vào chỗ điều khiển, Tố Tâm chỉ có thể mang theo túi xách, cùng Lương Mộ Lan tạm biệt, ngồi vào tay lái phụ. Lương Mộ Lan đứng ở cửa vào nhìn Tố Nguyên cho xe chạy đi, trong đầu hồi tưởng lại mấy câu kia của Tố Tâm "Cô còn có nhà, nhưng tôi đây ngay cả nhà cũng không có", lòng như đao cắt, bà che ngực, nước mắt ứa ra. Rất lâu, bà cố giả bộ bình tĩnh lau đi nước mắt, xoay người lại. ... Bên trong xe, Tố Nguyên không có cùng Tố Tâm nhắc đến chuyện hôm nay cùng Phó Kiến Văn, ngược lại hỏi chuyện Tô Mạn Mạn giúp đỡ cô. "Quen biết Tô Mạn Mạn sao!" Tố Nguyên hỏi một câu. Tố Tâm móc điện thoại trong túi xách đang đổ chuông ra, cúi đầu nhìn kỹ màn hình điện thoại di động, sau đó mới lời: "Cô ấy từng tham gia tiết mục của em, cuối tuần sau sẽ được phát..." Mở ra, chính là chuyện tin tức đợt nọ. Hạ Hàm Yên đã đứng ra lên tiếng, xưng cùng Tố Tâm quen biết nhiều năm, người trong lòng Hứa Khai tuyệt đối không phải là Tố Tâm, cả hai người đều coi Tố Tâm như em gái ruột, hi vọng mọi người không nên công kích Tố Tâm nữa, cùng những tin tức kia không phải sự thật, đồng thời hướng về tất cả mọi người xin lỗi. Internet tùm la tùm lum cái gì cũng nói, bởi vì có Tô Mạn Mạn cùng Thời Hàn Sơ nâng đỡ, Tố Tâm đã được an toàn tuyệt đối. Tố Tâm buồn bực tắt điện thoại bỏ vào trong túi. "Chuyện tin tức trên mạng xã hội em không cần để ý, Hứa Khai cùng Hạ Hàm Yên gây ra chuyện này, Hứa Khai sẽ giải quyết tốt." Tố Nguyên lúc nói chuyện ánh mắt đảo qua Tố Tâm, "hôn lễ của Hứa Khai, nếu như em không muốn đi..." *Cả nhà đừng quên bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhaaa *