Trong hộp chứa đồi, điện thoại của Phó Kiến Văn một mực vang lên, làm cho Tố Tâm không thể không hướng về hộp chứa đồ nhìn lại... Trên màn hình điện thoại báo tên người gọi, hai chữ Sở Tầm hiện lên. Đã từng nghe được Lục Tân Nam và Phó Kiến Văn nói chuyện điện thoại, Tố Tâm có thể mơ hồ nghe ra được, Sở Tầm chính là có tình cảm đối với Phó Kiến Văn. Khách quan mà nói, vừa nãy ở văn phòng Sở Tầm, dù là lần đầu tiên mặt đối mặt, Tố Tâm cũng phải công nhận rằng, Sở Tầm rất đẹp, ngũ quan tinh xảo xuất sắc, thuộc kiểu nữ cường, nhưng cũng không thiếu vẻ nữ tính mê người. Tố Tâm cũng rõ ràng, Sở Tầm cùng Phó Kiến Văn quen biết nhiều năm, nếu trước đây Phó Kiến Văn đã không có xảy ra phương diện tình cảm nam nữ đối với Sở Tầm thì về sau, chắc chắn cũng sẽ không có, nhưng trong đáy lòng Tố Tâm vẫn mơ hồ có phần hỗn loạn. Thành phố A, trời mưa, bầu trời tăm tối, rõ ràng mới là buổi sáng mà bầu trời lại như là bị bao phủ bởi nước. Phó Kiến Văn đi mua khá lâu, mưa to đã có dấu hiệu từ từ ngừng lại. Một lúc sau, Phó Kiến Văn đã trở về, anh kéo cửa xe phía sau ra, đem một bọc túi li non vứt vào bên trong xe, gõ gõ cửa kính tay lái phụ. Tố Tâm nhanh chóng đem cửa xe hạ xuống. Khớp ngón tay thon dài to lớn của Phó Kiến Văn đang cầm một cốc trà gừng nóng, đưa đến trước mặt Tố Tâm. Tố Tâm ngửa đầu nhìn Phó Kiến Văn đang đứng ở dưới ô, ngũ quan anh tuấn lại thành thục, bên trong ánh mắt thâm thuý tất cả đều cất giấu ý cười: "Nghe nhân viên cửa hàng nói, đến kì uống một chút trà gừng để ấm bụng, sẽ đỡ đau hơn." Tố Tâm rất khó tưởng tượng, một người đàn ông như Phó Kiến Văn, lại hỏi nhân viên bán hàng những thứ liên quan đến kỳ kinh nguyệt của con gái. Đại khái Phó Kiến Văn hỏi rất đàng hoàng trịnh trọng, nhưng nhân viên cửa hàng lại mặt đỏ tim đập. Tiếp nhận cốc trà gừng, cách cốc giấy, lòng bàn tay ấm áp, ngọt ngào như cốc trà gừng ấm áp toả ra mùi thơm trên chóp mũi Tố Tâm, cô nói cám ơn với Phó Kiến Văn: "Cảm ơn anh..." Thu ô lại, Phó Kiến Văn ngồi vào chỗ ghế lái, Tố Tâm sợ đem nước mưa bắn vào trong xe, tự nhiên tiếp nhận ô, cẩn thận dùng túi ny lon bao bọc lại, bảo Phó Kiến Văn một câu: "Vừa nãy điện thoại di động của anh có người gọi..." Giữa răng môi hơi có do dự, Tố Tâm vẫn là nói: "Chính là điện thoại của Sở Tầm, có cần gọi trở lại hay không!" "Không cần vội." Phó Kiến Văn nhàn nhạt đáp một tiếng. Tố Tâm không có níu lấy không tha, yên tĩnh ngồi ở ghế của mình uống trà gừng, đối với cô mà nói đã quá mức ngọt ngào rồi. Từ đài truyền hình trở về nhà của Tố Tâm cũng không xa, Phó Kiến Văn đem xe dừng ở dưới lầu, ly trà gừng trong tay Tố Tâm đã uống hết hơn một nửa. Tố Tâm bật ô, từ trên xe bước xuống, kéo cửa ghế sau ra, lấy ra băng vệ sinh Phó Kiến Văn vừa giúp cô mua, túi bóng trong suốt, bên trong ngoại trừ mấy bọc băng vệ sinh các loại nhãn hiệu, còn có hai hộp bao cao su, Tố Tâm ngẩn ra, lỗ tai trong nháy mắt đỏ lên một cách triệt để. Đang thời kì kinh nguyệt, làm sao có thể làm! Tuy rằng kinh nghiệm của Tố Tâm ở phương diện này không nhiều, nhưng cũng biết trong thời kì kinh nguyệt, làm loại chuyện kia là không nên, dù sao trong kì sức đề kháng cũng rất thấp, rất dễ dàng bị viêm nhiễm... "Nghĩ đến lần trước dùng hết rồi, liền tiện tay mua hai hộp, em bỏ lại ở trên xe đi..." Phó Kiến Văn không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau Tố Tâm, bàn tay lớn khép lại cửa xe, cầm qua hai hộp bao cao su ở trong túi, đặt tại hộp chứa đồ bên trong xe. Thấy mặt Tố Tâm đã đỏ tới tận mang tai, nắm chặt túi ny lon, biết cô đại khái đã hiểu lầm ý đồ của chính mình... *Tố Tâm đen tối hơm nào? Đừng quên like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhaaa * À vừa nãy sữa có đăng nhầm 1 chương, mọi người lướt lên đọc lại hộ sữa nhé. Chương 254 nha