Tố Tâm như được an ủi, mỉm cười nhẹ, nhưng lại rơi vào trầm mặc, đỏ cả vành mắt. "Chuyện của cha em cứ để tôi lo, yên tâm ba của em sẽ không có việc gì." Thanh âm của Phó Kiến Văn không lớn, giọng nói trước sau như một, trầm thấp từ tính không cao không thấp, ngữ khí bình thản lạnh nhạt lại cho người ta cảm giác tin tưởng. Cổ họng Tố Tâm nghẹn ngào, đáp một tiếng: "Cảm ơn anh." "Xế chiều hôm nay tôi đi có việc tới thành phố B một chuyến, buổi chiều Đoàn Đoàn sẽ được người của Phó gia bên kia đưa về nhà, nếu em rảnh buổi tối đi qua chăm sóc nó giúp tôi." "Được..." giọng nói mềm mại của Tố Tâm đáp lại. Đừng nói là cô đã làm phiền Phó Kiến Văn loại chuyện lớn như vậy, coi như là không có... Đối với Đoàn Đoàn, Tố Tâm đã sớm có cảm tình, cho nên vẫn sẽ là đi tới biệt thự của Phó Kiến Văn. "Trở về phòng sớm một chút, đừng tiếp tục ở bên ngoài ngây ngô, nghỉ ngơi cho thật tốt, nhanh chóng ngủ bù." Phó Kiến Văn nghe được thanh âm trời mưa to, đoán chắc Tố Tâm đang ở bên ngoài, không nhịn được nhắc nhở. "Được!" Cúp điện thoại, tâm tình của Tố Tâm đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cả người nhẹ đi không ít. Đầu bên kia điện thoại. Phó Kiến Văn để điện thoại di động xuống, ngồi dựa lưng vào chiếc ghế ở sau lưng, hướng về cái gạt tàn dập dập đầu thuốc, mới vừa đem điếu thuốc lá ngậm lên khóe môi, liền nghe thấy Lục Tân Nam ngồi ở trên sô pha hỏi: "A, người thương gọi tới sao! nhờ cậu cứu ba ba cô ấy!" Lục Tân Nam một bộ tựa như cười mà không phải cười, nhìn biểu lộ ban nãy của Phó Kiến Văn sớm đã đoán ra. Đường Tranh đang xem văn kiện ngẩng đầu, nhìn về phía Phó Kiến Văn: "Lão Phó, cậu bảo hôm nay có việc đi thành phố B, không phải là vì cha của Tố Tâm đấy chứ!" Lục Tân Nam nhấc lông mày nhìn Đường Tranh: "Vậy cậu cảm thấy thế nào!" Phó Kiến Văn căn cơ ở thành phố B. Công ty luật sư của Phó Kiến Văn, bây giờ đã nổi danh khắp cả nước, nơi đó có quá nhiều nhân vật bí ẩn. Cứu cha của Tố Tâm căn bản nhất vẫn là nên rút củi dưới đáy nồi, có vài phần tư liệu Phó Kiến Văn muốn tự mình đi tìm hiểu một chuyến. Thấy Phó Kiến Văn đã đứng ở cạnh ghế sa lon, nhấc lên áo khoác âu phục mắc ở ghế tựa lưng, Đường Tranh lấy cùi chỏ đụng đụng Phó Kiến Văn: "Mình nghe nói... Tên Vương Tuyền kia bị cậu đánh đến chấn động não, răng cửa cũng gãy mất hai chiếc rồi, anh hùng cứu mỹ nhân thêm vào cứu luôn cả cha vợ thế này, chắc chắn mỹ nhân sẽ không bay ra khỏi lòng bàn tay của cậu nữa rồi!" Phó Kiến Văn không hé răng, Đường Tranh bỏ văn kiện xuống, nắm bắt cổ họng, làm ra một bộ dáng dấp e thẹn hướng về phía đùi Phó Kiến Văn ôm ấp cọ cọ: "Kiến Văn... Chàng đã cứu thiếp, lại cứu ba ba của thiếp, đời này thiếp không cách nào báo đáp chỉ có thể lấy thân báo đáp!" Lục Tân Nam cười đến mức nghiêng nghiêng ngửa ngửa: "nếu như Tố Tâm cũng giống như cậu trưng ra bộ dáng này, nói ra lời nói này... Lão Phó chắc phải đem ba cô ấy đuổi vào tù đi! Ha ha ha ha..." Phó Kiến Văn ngậm điếu thuốc lá lên miệng, đem âu phục mặc lên, cách làn khói màu trắng liếc nhìn Đường Tranh cùng Lục Tân Nam, hai con mắt híp lại, tầm mắt thâm trầm tựa hồ cũng có một tia ý cười nhợt nhạt. Đường Tranh buồn nôn lôi kéo quần tây thẳng tắp của Phó Kiến Văn, chỉ vào Lục Tân Nam: "Kiến Văn, Lục Tân Nam nói mình... Không vui, cậu phải giúp mình hả giận!" Lục Tân Nam khoa trương bưng trái tim của mình: "Cmn... Mình đã bị những thứ buồn nôn này đánh trúng trái tim, nhanh chóng gọi điện cho lão Bạch, nói mình dùng ba cái kẹo mút mời cậu ấy đến cứu mạng!" Phó Kiến Văn sửa sang xong cổ áo sơmi và âu phục, bàn tay to lớn cài lại cúc áo cẩn thận, dời điếu thuốc khỏi khóe môi, nhàn nhạt mở miệng nói: "Cùng Gia Hòa nói chuyện hợp tác, Lục Tân Nam cậu tự mình đi đi, chuyện lần này với Gia Hòa, có thể lừa gạt được nhất thời chứ không lừa được cả đời, nhất định sẽ bị bại lộ. Người đứng sau lưng Gia Hòa không phải là một người dễ đối phó, Lục Tân Nam cậu vẫn là nên đem suy nghĩ của mình dùng vào loại chuyện này thì hơn..." Hôm nay sữa ở nhà để viết truyện này cả ngày cho mọi người đọc nhaaa, mọi người hãy like và bỏ phiếu để tiếp thêm động lực cho sữa nào. Chúc mọi người có một kì nghỉ lễ vui vẻ