"Thứ cho ta đường đột mạo muội hỏi một câu, nghe nói... Anh Phó đây có một đứa con trai và đây là lần hôn nhân thứ hai của anh, chỉ là..." Lương Mộ Lan cảm thấy có phần khó mở miệng, nhưng vì con gái, khó đến mấy bà cũng phải mở miệng. Phó Kiến Văn mắt đen sâu thẳm, giữa hai lông mày thâm trầm là khuôn mặt bình tĩnh đến kì lạ,Phó Kiến Văn nhàn nhạt mở miệng, âm thanh thuần hậu thận trọng: "Dì là mẹ của Tố Tâm, con lại muốn kết hôn cùng cô ấy, vậy nên chuyện của đứa trẻ con cũng sẽ không dấu mọi người. Đoàn đoàn thực ra là con của một người bạn tốt của con gửi lại, nhờ con chăm sóc trước lúc qua đời." Điều này chính Tố Tâm cũng không ngờ đến! Quá nhiều lời nói, Phó Kiến Văn cũng không có nói, đại khái Tố Tâm cũng có thể đoán được, chính là Phó Kiến Văn không muốn để cho Đoàn đoàn cảm giác được mình là một đứa trẻ mồ côi, nên đã quyết định chính mình làm ba ba của Đoàn Đoàn. Lương Mộ Lan bộ mặt vô cùng kinh ngạc, từ lúc Phó Kiến Văn mang theo con trở về, trong ngoài giới có bao nhiêu lời đồn thổi... Nói dễ nghe, nói Phó Kiến Văn đại khái ở nước ngoài kết hôn lại ly hôn... Sau đó dẫn theo một đứa bé trở về! Khó nghe, nói Phó Kiến Văn ở nước ngoài ăn chơi trác táng sau đó có con riêng với một người phụ nữ nào đó. Bạn tốt qua đời, giống như là nột vết sẹo... Không nên vạch trần, Lương Mộ Lan xin lỗi, nội tâm mơ hồ ở phỏng đoán lời nói này của Phó Kiến Văn là thực hay giả, nhưng đánh giá nửa ngày.... Lương Mộ Lan cũng không thể nhìn thấu Phó Kiến Văn. Liên quan tới thân thế của Đoàn Đoàn, đây là lần đầu tiên Phó Kiến Văn nói ra. Đây là vì Phó Kiến Văn muốn kết hôn với Tố Tâm, Lương Mộ Lan có thể nhìn thấy thành ý của anh. "Như vậy... Những gì liên quan đến Tố Tố, cậu đều rõ cả rồi chứ!" Lương Mộ Lan hỏi. Lương Mộ Lan hỏi về chuyện thân thế của Tố Tâm, bà cũng càng lưu ý... Phó Kiến Văn có biết hay không cha mẹ đẻ của Tố Tâm có tiểu sử về bệnh thần kinh, lại có biết hay không về chuyện Tố Tâm có hôn ước với Cố gia! Bốn năm trước... Cuộc sống của Tố Tâm xảy ra biến hóa long trời lở đất, cha ruột của cô đột nhiên mang theo Tố Nhiên tới cửa... Nói rõ thân thế của hai đứa bé sau đó uống thuốc độc tự sát, những chuyện này Phó Kiến Văn đều biết... Phó Kiến Văn gật đầu: "Con đều biết rõ, liên quan tới thân thế của Tố Tâm, cha mẹ ruột của cô ấy, tất cả mọi việc con đều rõ ràng..." Lương Mộ Lan nắm chặt chén trà trong tay, nhìn cặp mắt thâm thúy của Phó Kiến Văn: "Ngay cả chuyện này, Tố Tố cũng nói cùng con sao???." Phó Kiến Văn không phủ nhận, Tố Tâm lại cảm thấy bất an, từ nhỏ tới lớn Tố Tâm chưa từng nói dối Lương Mộ Lan, nhưng lúc này lại không thể không cùng Phó Kiến Văn phối hợp, nên cô nóng ruột tới nỗi đứng không yên, ngồi cũng không yên. Xế chiều hôm nay, Lương Mộ Lan cùng Phó Kiến Văn nói rất nhiều chuyện quan trọng, Phó Kiến Văn dung mạo bất phàm, cử chỉ nho nhã thận trọng, lại hiểu rõ thân thế của Tố Tâm, cũng không chê bai cô. Phó Kiến Văn ngoại trừ có một đứa bé ở ngoài, còn lại, Lương Mộ Lan quả thực đúng là không tìm ra một tật xấu nào của anh, thậm chí đối với anh còn có mấy phần thưởng thức và yêu thích. Chỉ là, ngày thứ hai đã muốn vội vã muốn đi đăng kí kết hôn, Lương Mộ Lan cảm thấy có phần quá gấp rút, đối tượng đúng là do Tố Tâm chọn, Lương Mộ Lan bây giờ không thể không đồng ý cho cô kết hôn, ngăn cấm, quá không hợp tình hợp lí rồi. Đưa đi Phó Kiến Văn đi, Tố Tâm cầm lấy hộ khẩu của mình, rời đi. Ngồi ở trên xe taxi, cô nhìn ra bên ngoài, xe cộ tấp nập, rộn ràng... Tâm tình cô cũng có mấy phần nhẹ nhõm cùng thoải mái. Đăng kí xong, lấy kết hôn làm lý do đem hộ khẩu của mình rời khỏi Tố gia, chắc hẳn Lương Mộ Lan cũng không nói gì. Muốn tiếp tục cùng Tố gia liên quan, đối Tố Nhiên đúng là không công bằng. Chỉ là đối với Tố gia, ba và mẹ còn có anh trai, dù sao cũng chung sống hơn hai mươi năm, nói không liên quan liền không liên quan nữa sao! ... Đêm đó, Tố Tâm về đến nhà tắm một cái, đi ra nhìn thấy trên điện thoại di động có gần chục cuộc gọi nhỡ. Chính là của chủ nhà mà cô đang thuê. Tố Tâm đã nộp xong tiền nhà quý trước rồi mà, chủ thuê nhà lần này gọi điện là muốn cùng cô tăng giá thuê sao? Chủ nhà mà Tố Tâm thuê là một người phụ nữ miền Nam, tiếng nói rất là mềm mại êm tai, nói chuyện cũng rất dễ nghe nhưng câu nào câu ấy đều không thể thương lượng. Cuộc điện thoại này làm Tố Tâm trầm mặc vài giây, ánh mắt rơi trên hộ khẩu được đặt ở dưới đèn bàn...