Tố Tâm mở miệng. Bây giờ, Tố gia có chuyện, tinh thần của Lương Mộ rất tồi tệ, Tố Tâm không có cách nào mặc kệ Lương Mộ Lan không lo. Có thể làm cái gì, trước tiên không cần nói tới, chăm sóc cho Lương Mộ Lan là tốt rồi. Lương Mộ Lan rõ ràng nhận ra tâm ý của Tố Tâm, duỗi tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô: "Không phải mẹ không muốn con, nhưng tình hình trước mắt... Con vẫn là nên cùng người trong nhà phân rõ ranh giới thì tốt hơn!" "Mẹ! Con chỉ muốn chăm sóc mẹ!" Một màn mẹ con tình thâm nghĩa nặng làm cho tâm tư của Tố Nhiên đau nhói, Tố Nhiên giả vờ khinh thường quay đầu, không nhìn tới, cuối cùng vẫn không có giống như trước mỉa mai, hoặc là cãi lộn. "Đêm nay con có việc phải đến thành phố B, sáng sớm ngày mai quay về..." Tố Nguyên phải đi thành phố B Tố gia có thể đi tới ngày hôm nay, công lao của Tố Cảnh Huy không phải là giả, nhưng Tố gia không phải là không có biện pháp khác, chỉ là Tố gia còn muốn ở cái Thành phố A này sừng sững không ngã, muốn để người khác biết Tố gia cây lớn rễ sâu. Chứ sự nghiệp trong tay Tố Nguyên, cũng không thua kém gì Tố thị hiện giờ. Tố Tâm cũng đứng lên muốn tiễn Tố Nguyên nhưng Tố Cảnh Toàn lại xua tay với cô: "Hai người các con đưa mẹ lên lầu nghỉ ngơi trước..." Tố Cảnh Toàn dập thuốc lá vào trong cái gạt tàn thuốc, đứng dậy, kêu Tố Nguyên đi tới cửa nói chuyện, rõ ràng có chuyện không muốn để cho Lương Mộ Lan cùng các cô nghe được. Tố Nhiên đứng lên, không nói lời nào lên lầu. "Mẹ, con với mẹ lên lầu nghỉ ngơi!" Tố Tâm đặt túi xách ở trên ghế sa lon, đi tới ghế sa lon bên cạnh kéo cánh tay của Lương Mộ Lan lên. Lương Mộ Lan nắm chặt cánh tay nhỏ của Tố Tâm, dùng sức nắm lấy, nhẫn nhịn nước mắt đứng lên, cùng Tố Tâm lên lầu. Tố Nguyên cùng Tố Cảnh Toàn hai người nói cái gì, Tố Tâm không có nghe được toàn bộ, chỉ là lúc lên lầu, cố gắng hết sức bước chân chậm lại, mơ hồ nghe được Tố Nguyên nói... "... Đã đi đến nước này, vẫn là không nên dây dưa đến quan toà, phương diện này luật sư tài năng xuất chúng không nhiều, thêm vào vụ này... Người dám nhận sợ là cũng không có ai." Tố Tâm không biết tại sao, trong đầu liền nhớ đến Phó Kiến Văn. Nghe nói, Phó Kiến Văn ở trên quan tòa... Chưa từng thua kiện. Ngoài cửa, dưới ánh đèn hành lang, những con thiêu thân vỗ cánh ở xung quanh lảo đảo, cái bóng loang lổ rơi vào gương mặt cương nghị như điêu khắc của Tố Nguyên. Tố Nguyên đem một điếu thuốc đưa đến khóe môi, hít một hơi thật sâu, sương trắng lượn lờ xung quanh, sâu trong làn khói là màu mắt cao thâm khó dò của anh, anh nhàn nhạt mở miệng nói: "Cha, chuyện lần này nếu như kết thúc thuận lợi! Con nghĩ cha và mẹ cùng đến ngoại ô sống một cuộc sống bình dị vui vẻ, mẹ trồng rau, cha nuôi gà, không cần lo lắng những thứ ồn ào như vậy nữa, mọi chuyện cứ giao hết cho con." Nhìn con trai mình, Tố Cảnh Toàn đột nhiên cảm thấy mình đã già rồi. Tố Cảnh Toàn hai tay bỏ túi, đáy lòng nhàn nhạt cảm giác thoải mái, chuyện sau khi phát sinh, ông từng nghĩ... Chính là tìm kiếm đường lui, nhưng con trai của ông, lại luôn vượt khó tiến lên, từ trong cái chết tìm đường sống, đúng là không chịu nhận mình già không được. Nhìn theo chiếc xe mang theo Tố Nguyên rời đi, Tố Cảnh Toàn thở phào một hơi... Nếu như lần này phong ba bão táp qua đi, còn có thể bảo vệ được tính mạng, ông nhất định sẽ đem Tố thị giao cho con trai mình, ở nhà nhiều nhiều một chút để chăm sóc Lương Mộ Lan, ông nhớ rõ trước đây Lương Mộ Lan thường nói, muốn cùng ông đi du lịch vòng quanh thế giới, nhưng mười mấy năm nay Lương Mộ Lan lại chưa một lần đề cập lại, nếu như ông còn sống, chuyện này nhất định sẽ thực hiện cùng bà. ... Ngày thứ hai, Tố Tâm lúc thức dậy, Tố Nguyên đã từ thành phố B trở về, Tố Tâm muốn hỏi sự tình nhưng Tố Nguyên chỉ nói cô không cần lo lắng, sau đó liền đi lên lầu tắm rửa. Lương Mộ Lan cùng Tố Cảnh Toàn tối hôm qua ngủ tương đối muộn, cho nên còn chưa có dậy. Một mình Tố Tâm ngồi ở trước bàn ăn, trong tay nắm điện thoại di động, xoay qua xoay lại, mất tập trung. Có ai nhớ Đoàn Đoàn không nhỉ??? Bỏ phiếu chào mừng Đoàn Đoàn trở lại thui nào