Tố Tâm nắm chặt tài liệu trong lòng bàn tay, ngoại trừ có một chút bất ngờ, ngoài ra cô không có nửa điểm gợn sóng. Đại khái, giống như Hứa Khai nói, đều qua rồi. "Hứa Khai vừa bắt đầu liền nói về tình cảm anh ta là một người bị động, sau đó hầu như suýt chút nữa nói tên của cậu lên rồi, Tố Tâm... Mình không tin cậu nghe không hiểu Hứa Khai đang ám chỉ cậu cái gì!" Bạch Hiểu Niên quan sát phản ứng của Tố Tâm. Tố Tâm hiểu, cho nên bây giờ cô mới ngồi ở chỗ này xem tư liệu buổi chiều, không có tới tìm Hứa Khai ôn chuyện sau khi chương trình kết thúc. Nếu như đây là bốn năm trước, đại khái Tố Tâm còn có dũng khí đi tìm Hứa Khai tỏ tình. Nhưng bây giờ, không biết lúc nào, Hứa Khai... Đã không còn là một viên trân châu trong lòng cô nữa. Bên trong phòng hóa trang, Bạch Hiểu Niên nhìn chăm chú biểu hiện của Tố Tâm, cô biết... Tố Tâm đã buông xuống. Bạch Hiểu Niên đang sôi trào nhiệt huyết cũng từ từ bình tĩnh lại, một tay chống lên bàn hoá trang, đứng ở trước mặt Tố Tâm, thăm dò hỏi: "Hạ Hàm Yên trộm những việc cậu đã làm, cậu cũng không có ý định nói cho Hứa Khai nữa, đúng không!" "Nói cái này làm gì, mình lại không có ý định cùng với Hứa Khai..." Tay cầm tài liệu của Tố Tâm run lên, cụp mắt nhìn xem, "Nếu không có ý định cùng với anh ấy, tội gì nói cái này khiến anh ấy khó xử, dọc theo đường biển truy tìm tung tích của anh ấy, chỉ là một cái cớ để anh ấy tha thứ cho Hạ Hàm Yên mà thôi." "Không có ý định cùng với Hứa Khai, vậy cậu dự định cùng ai! Phó Kiến Văn!" Nghe Bạch Hiểu Niên nhắc đến cái tên này, trái tim Tố Tâm liền sợ hãi, cô đem tư liệu lật ra một tờ, đổi chủ đề: "Cậu còn không trở về ngủ bù!" Tố Tâm vừa dứt lời, phòng hóa trang bên ngoài liền truyền đến "Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa. "Mời vào..." Đẩy cửa, Giám chế Hạ cầm theo một cốc cà phê trên tay, nhìn vào bên trong. Hạ Linh đứng ở cửa không có vào trong, dựa vào cửa, nói với Tố Tâm một câu: "Người đại diện của Tô Mạn Mạn gọi điện thoại tới, nói Tô Mạn Mạn trên đường xảy ra chút chuyện, không đến kịp chương trình hôm nay, hẹn đến ngày mai. Tố Tâm, cô sửa soạn một chút... Buổi trưa đi cùng tôi tới một bữa tiệc, cùng một nữ lãnh đạo ăn cơm..." Bạch Hiểu Niên vừa muốn mở miệng, Hạ Linh đã nhanh chóng mở miệng trước chặn Bạch Hiểu Niên lại: "Biết hai người các cô quan hệ tốt, nhưng mà lần chỉ có một mình Tố Tâm đi thôi, ăn cơm là lãnh đạo nữ, chắc sẽ không ăn mất bạn của cô đâu mà lo." Bạch Hiểu Niên hiển nhiên hiểu được lời Hạ Linh nói. Nếu đã là nữ lãnh đạo, chắc hẳn sẽ không làm gì Tố Tâm, Bạch Hiểu Niên gật đầu: "Được..." Trong túi xách, điện thoại của Hạ Linh rung lên, Hạ Linh lấy ra liếc nhìn, ngẩng đầu nói với Tố Tâm: "Hai mươi phút nữa, tôi đợi ở bãi đậu xe!" Giám chế hạ nhận điện thoại, thấy Tố Tâm gật đầu, xoay người rời đi. ... Tố Tâm mới vừa ngồi lên xe, đã thấy giám chế Hạ ngồi ở ghế lái, mắt nhìn xa xăm, một lát sau, Hạ Linh xoay người ra ghế sau cầm một cái phong bì đưa cho Tố Tâm. "Đây là cái gì!" Tố Tâm không mở ra, hỏi một câu. Hạ Linh khởi động xe, đóng cửa xe, mở máy điều hòa không khí, nói: "Thù lao lần trước cô giúp đỡ tôi." Tố Tâm mở ra, bên trong có 5 triệu đồng tiền mặt. "Chị Hạ..." "Đừng từ chối, cô từ chối tôi sẽ cảm thấy cô sẽ không giúp tôi giữ bí mật nữa, coi như đây là thù lao cô giúp tôi, gửi cô tiền tôi mới cảm thấy yên tâm." Hạ Linh nhìn về phía trước, thanh âm hàm tiếu, "Đời này, tôi chỉ tin lợi ích, không tin ân tình." Mọi người hãy like và bỏ phiếu cho sữa nhaaaa