Trên lầu, cửa phòng mở rộng, ánh sáng của ánh đèn chiếu sáng cả căn phòng, Tố Tâm bước chân lên bậc thang cuối cùng, dừng lại. Trong tầm mắt cô chính là dụng cụ tập thể hình, cùng sống lưng căng ra, cơ bắp rõ ràng. Đốt ngón tay thon dài của Phó Kiến Văn cầm lấy xà đơn, cánh tay phát lực, động tác vươn lên, bả vai cùng phần cơ bụng lộ ra càng rõ, mồ hôi ngưng tụ thành từng giọt nhỏ xuống. Bàn tay nắm chặt chai nước suối của Tố Tâm càng nắm chặt hơn, nhịp tim lần nữa tăng nhanh. Phó Kiến Văn cả đêm nay chưa chợp mắt, từ khi từ Iraq trở về, Phó Kiến Văn liền có tật xấu mất ngủ, nghiện thuốc lá cũng là từ lúc ấy bắt đầu trở nên càng lúc càng nặng, không cách nào khống chế được ( câu trả lời cho vì sao Phó Kiến Văn hút nhiều thuốc nà.hihi). Mỗi đêm nhắm mắt lại, trong đầu sẽ lập tức hiện lên hình ảnh của Lục Tương Tư cùng Khương Minh An chết đi. Đặc biệt là Khương Minh An trước khi chết gọi một tiếng anh, hét lên muốn đưa đám phần tử vũ trang kia chôn cùng Tương Tư, đều sẽ khiến Phó Kiến Văn nghẹt thở, từ trong đau đớn tỉnh lại. Thời gian lâu dài, Phó Kiến Văn càng ngày càng ít ngủ, chỉ có đem mình mệt mỏi đến tận cùng, mới có thể miễn cưỡng ngủ một chút. Phó Kiến Văn nhảy từ xà đơn xuống, hô hấp nặng nhọc, dáng người hoàn mỹ, trên làn da màu mật ong mồ hôi chảy đầm đìa. Dưới ánh đèn, mồ hôi từ trên người Phó Kiến Văn chảy dọc từ trên mặt xuống phần gáy, lồng ngực, càng làm nổi bật hơn thân hình gợi cảm của anh. Cầm qua gói thuốc lá cùng cái bật lửa đặt ở trên bàn trong phòng tập, rút ra một điếu, ngậm vào khoé môi, một tay che chở ngọn lửa, nhen nhóm. Như là có cảm ứng, con mắt thâm thúy của Phó Kiến Văn nhìn về hướng cửa. Bởi vì uể oải, đôi mắt cùng gương mặt càng nhăn nheo hơn, màu mắt có vẻ càng ngày càng thâm thuý. Thấy Tố Tâm đứng ở nơi đó, Phó Kiến Văn có chút ngoài ý muốn, đem điếu thuốc lá dời đi, hướng về trong cái gạt tàn thuốc gảy gảy, giọng nói mang theo vài phần khàn khàn: "Lạ giường không ngủ được " Tố Tâm lắc đầu, nâng chai nước khoáng trong tay mình lên: "Tôi ra uống nước, nghe lên trên lầu có âm thanh..." Tố Tâm muốn nói lại thôi, cũng không thể nói cô nghe thấy tiếng thở dốc của anh, nghĩ sai, chuẩn bị tới khuyên anh một chút. Lỗ tai cô nóng lên, đỏ bừng. Mắt thấy khuôn ngực cùng cơ bụng rắn chắc khêu gợi chảy xuống từng giọt mồ hôi, cùng hạ thân bên dưới thắt lưng căng chùng vừa phải, quần lót màu đen, Tố Tâm cuống quít dời đi mắt, tim đập hỗn loạn. Nhưng cho dù có rời tầm mắt đi chỗ khác, thân thể hoàn mĩ của Phó Kiến Văn vẫn là hiện ra toàn bộ trước mắt cô... Bởi vì, chỉ cần nghĩ đến, là nó sẽ ngay lập tức xuất hiện ở trong đầu cô. Thấy Tố Tâm đang nói chuyện tự dưng đỏ mặt, con mắt Phó Kiến Văn híp lại, thuận tay cầm qua áo choàng ở nhà mặc lên, ngậm vào điếu thuốc lá. Bàn tay lớn dời đi điếu thuốc lá, khóe môi tràn ra sương trắng, Phó Kiến Văn mở miệng nói, tiếng nói khần khàn mang theo một chút ý cười: "Nói chuyện đàng hoàng như vậy, em cũng đỏ mặt sao " "Tôi... Xuống lầu trước." "Mang nước cho tôi." Không đợi Tố Tâm xoay người, giọng nói của Phó Kiến Văn đã ngăn lại bước chân của cô. Tố Tâm vốn muốn nói nước này cô đã uống rồi, lại cảm thấy lời này hơi bị phân biệt, lúc hôn môi, nước bọt trao đổi Phó Kiến Văn đều không ghét bỏ, nước cô đã uống qua chắc Phó Kiến Văn cũng sẽ không để ý. Tố Tâm đành đưa nước về phía Phó Kiến Văn. Phó Kiến Văn đứng tại chỗ không nhúc nhích, một tay bỏ túi, dưới cằm có vài giọt mồ hôi. Mọi người nhớ like và bỏ phiếu cho sữa nhaaaa