"Tôi biết, đối với anh mà nói cử chỉ của tôi cùng lời nói hiện rất mâu thuẫn, nếu biết mình muốn cái gì, cũng biết anh không cho được thứ tôi muốn, tại sao vẫn cùng anh dây dưa không rõ, dẫn đến ngày hôm nay lại một lần nữa cùng anh phát sinh quan hệ, tôi nghĩ... Đại khái là không ngăn cản được sức hấp dẫn của anh, cho nên tình cảm cùng lý trí mới giằng co nhau quyết liệt, để cho tôi một mực đung đưa bất định." "Cho nên, bây giờ lý trí của em đã chiến thắng, sức hấp dẫn của tôi vẫn chưa đủ mạnh" Phó Kiến Văn nói, giọng nói có chút lạnh lẽo. Bên trong phòng ăn, trầm mặc rất lâu. Tố Tâm nắm chặt cốc nước trong lòng bàn tay, nước lạnh... Nhưng đã bị nhiệt độ ở tay cô làm nóng. Phàm là đàn ông thành công như Phó Kiến Văn, kiểu gì cũng sẽ có một chút kiêu ngạo, một bên là người phụ nữ mình thích, một bên là sự kiêu ngạo, người đàn ông bình thường ắt sẽ giữ lại sự kiêu ngạo cho chính mình. Trừ khi là không có nhân cách, muốn một người phụ nữ cho nên gạt bỏ sự kiêu ngạo, dùng mọi thủ đoạn để chiếm lấy người mình yêu. Nhưng Tố Tâm tin tưởng, Phó Kiến Văn không phải người sau. Tố Tâm dám ở trước mặt Phó Kiến Văn nói những câu này, đơn giản là ỷ vào nhân phẩm của Phó Kiến Văn cũng không tệ lắm, sẽ không dùng mọi thủ đoạn để ép buộc phụ nữ. Phó Kiến Văn trầm tư, hút thuốc, ngón tay thon dài vuốt vuốt chiếc bật lửa bằng kim loại, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ lời Tố Tâm nói. Thời gian im lặng càng dài, Tố Tâm càng bất an, giờ khắc này đã có cảm giác như ngồi bàn chông. Cô đem lời nói nói ra một loạt rồi, cũng không cho Phó Kiến Văn một chút chỗ trống, cũng là vì không cho bản thân mình cơ hội, cô sợ nghe Phó Kiến Văn nói xong rồi, trong lòng sẽ lung lay. Thứ cô cần là cảm giác an toàn, Phó Kiến Văn lại không thể cho cô, không chỉ có phụ nữ trong giới giải trí yêu thích Phó Kiến Văn, còn có rất nhiều người phụ nữ khác cũng yêu thích anh, Tố Tâm ngẫm lại đều cảm thấy sợ sệt. Trước khi phát sinh quan hệ với Phó Kiến Văn, Tố Tâm không phải là không từng xem qua các tin tức liên quan đến Phó Kiến Văn. Một năm trước, ở lễ trao giải liên hoan phim, nữ diễn viên Như Mẫn đã ở ngay thời khắc nhận giải thưởng tỏ tình Phó Kiến Văn. Cô ta đã xác định một ăn cả ngã về không, trong lúc phát biểu cô ta đã nói rõ, nếu Phó Kiến Văn chấp nhận cô ta, cô ta sẽ rửa tay gác kiếm trở về thành người mẹ hiền vợ đảm. Nếu như Phó Kiến Văn đồng ý chấp nhận cô, thì sau khi buổi lễ trao giải kết thúc hãy đến đón cô. Nhưng mà, sau khi buổi lễ trao giải kết thúc, không có bất cứ người đàn ông nào đến cô ta cả, chỉ là sau đó nhận được một cú điện thoại rồi khóc lóc tuyệt vọng rời đi, từ đây cũng biến mất khỏi làng giải trí. Khi đó, Tố Tâm cảm thấy, nếu như Phó Kiến Văn lạnh lùng cự tuyệt từ ban đầu, không cho cô ta bất cứ hy vọng nào, thì trước lễ trao giải lớn như thế, Triệu Như Mẫn kia cũng không thể nào có dũng khí nói ra! Coi như là Triệu Như Mẫn đơn phương Phó Kiến Văn, nhưng chắc chắn Phó Kiến Văn cũng đã cho cô ta hy vọng... Thì cô ta mới giám ở lễ trao giải một ăn cả ngã về không như vậy. Phụ nữ quây chung quanh Phó Kiến Văn quá nhiều, mà tất cả đều ưu tú hơn cô. Cô nhát gan, tình nguyện chấp nhận một người bình thường, cũng không muốn cố chấp cùng một người có đủ tiền tài địa vị, còn chưa nói tới bị tình nhân của chồng chêu đùa, cô không chịu nổi. Tố Tâm càng sợ hãi chính là, khi cô đem một viên chân tâm tất cả đều giao cho một người, yêu đến không tự thoát ra được, nhìn thấy bên cạnh chồng mình là những oanh oanh yến yến cho nên không nhịn được phát giận, lại phải nghe lại một câu: "Tôi ở bên ngoài xã giao chưa đủ mệt mỏi hay sao, em lại còn không hiểu chuyện như vậy!" Tố Tâm cảm thấy mình không có đủ dũng khí để tiếp nhận một người đàn ông như vậy, cô nhận thức rất rõ ràng, cho nên mới dám chắc chắn người đàn ông có tiền tài địa vị như Phó Kiến Văn, không phải là người chồng cô muốn tìm. Một điếu thuốc cháy hết, Phó Kiến Văn lại tiếp tục lấy ra thêm một điếu, ngậm lên khoé môi. Tố Tâm không biết được cảm xúc hiện tại của Phó Kiến Văn, chỉ thấy gương mặt cùng ánh mắt của anh cao thâm khó dò, trong lòng cảm thấy hoảng hốt rồi.