Tầm mắt Tố Tâm hướng về phía phòng bếp nhìn tới, thấy Phó Kiến Văn đang tỉ mỉ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Tố Tâm bỏ túi xuống, đi không được mà đứng yên cũng không được, do dự chốc lát, Tố Tâm cảm thấy mình cũng không thể ngồi yên ở nơi này chờ Phó Kiến Văn nấu cơm xong bưng lên được, liền chuẩn bị đi xuống giúp đỡ. Cô vừa mới chuẩn bị cởi áo lông xuống, suy nghĩ một chút lại đem áo lông mặc trở lại, vén tay áo lên hướng về nhà bếp đi đến: "Tôi có thể giúp gì không?" Con mắt thâm thúy của Phó Kiến Văn nhìn lên Tố Tâm: "Em nấu cơm được không?" Tố Tâm gật đầu. Bên trong lẫn ngoài nhà bếp đều yên tĩnh, Tố Tâm xắn tay áo, đem gạo đãi rửa sạch sẽ sau đó thêm nước đặt vào bên trong nồi cơm điện vẫn còn mới tinh. Trong phòng bếp đầy đủ mọi thứ, đều là mới tinh. Tố Tâm suy đoán, đại khái số lần Phó Kiến Văn xuống bếp, cũng là "đếm trên đầu ngón tay"! Tố Tâm mới vừa dùng giấy lau khô ngón tay thì điện thoại di động của Phó Kiến Văn ở trên kệ bếp vang lên. "Để tôi, anh đi nghe điện thoại đi..." Tố Tâm đưa tay cầm lấy con dao trên tay Phó Kiến Văn. Phó Kiến Văn cụp mắt liếc nhìn bộ dáng mẹ hiền vợ đảm của Tố Tâm, khóe môi tựa như có một vệt ý cười, lấy khăn giấy lau tay, cầm lấy điện thoại đi ra sân thượng nghe. Tố Tâm nhìn nguyên liệu nấu ăn, trong đầu suy đoán xem Phó Kiến Văn định nấu món gì, dựa theo thói quen của mình đem hết thảy rau dưa cắt gọn. Lại ngẩng đầu, thấy Phó Kiến Văn đang đứng ở sân thượng cạnh bể bơi, vẫn còn đang nghe điện thoại. Tố Tâm liếc nhìn vách tường. Muốn ăn được cơm Phó Kiến Văn nấu, chắc cũng phải mười một mười hai giờ đêm. Nghĩ tới đây, Tố Tâm cởi áo lông xuống, bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Phó Kiến Văn nói chuyện điện thoại xong trở về, Tố Tâm đã đem cơm nước nóng hổi bưng lên bàn, trong lúc chờ đợi Phó Kiến Văn, một bên thành thạo dọn dẹp nhà bếp. Trong nhà bếp, Tố Tâm đang cầm khăn lau lau chùi chùi, hình ảnh đẹp như tranh vẽ, sắc màu ấm áp của ánh đèn phác hoạ ra ngũ quan đẹp đẽ thanh lệ của cô, da thịt trắng nõn như trứng gà bóc. Nhìn thấy Tố Tâm như vậy, trong lòng Phó Kiến Văn có chút buồn phiền cũng từ từ bình tĩnh, trên người Tố Tâm chính là có loại an ủi lòng người. Vóc người Tố Tâm vốn cao gầy, mặc váy ngắn càng có vẻ làm cặp chân trắng nõn kia thon dài hơn. Phó Kiến Văn hai tay bỏ túi, tầm mắt không tự chủ rơi vào hai chân thon dài của Tố Tâm, con mắt thâm thuý híp lại, khóe môi hơi nhếch lên. Tóc dài ở một bên tai Tố Tâm trượt ra bên ngoài xoã xuống mặt, Tố Tâm còn chưa kịp đem tóc rối vén ra sau tai, phát hiện sau lưng truyền đến nhiệt độ, xoay người, ngón tay thon dài của người đàn ông đã giúp cô vén tóc lên, động tác vô cùng ôn nhu. Vén xong, ngón tay lại... Lưu luyến lỗ tai của cô. Tố Tâm nghiêng đầu né tránh, nắm chặt khăn lau trong tay, nói một câu: "Cơm nước đã làm xong rồi, tuy rằng... vẻ ngoài không được đẹp mắt lắm, nhưng mùi vị hẳn là còn có thể tạm được." "Thật đảm đang..." Giọng nói trầm thấp từ tính vang lên trên đầu Tố Tâm. Lời nói của Phó Kiến Văn có thể xem là khen ngợi! Phát hiện lỗ tai Tố Tâm đã đỏ bừng, Phó Kiến Văn đem tay chống ở bên người Tố Tâm, cười khẽ: "Trốn cái gì! Nhìn thẳng vào mắt của tôi nói chuyện." Hai tay Tố Tâm chống ở sau kệ bếp, ép buộc chính mình trấn định nhìn thẳng vào mắt Phó Kiến Văn ở phía đối diện, trái tim lại nhảy nhanh hơn. Hai người cách quá gần, hơi thở quấn quýt lấy nhau, làm cho Tố Tâm cảm thấy mập mờ mặt đỏ tới mang tai, đặc biệt là mùi vị nam tính trên người Phó Kiến Văn kéo tới, khiến cho Tố Tâm không tự chủ nghiêng về phía sau, một tay đẩy lồng ngực Phó Kiến Văn ra: "Anh đừng... tới quá gần."