Chú ý tới ánh mắt của thằng bé con, Phó Thiên Tứ liếc mắt nhìn sang, hắng giọng một cái sau đó ngồi thẳng người dậy, một bộ như vô tri vô giác, hỏi: “Đoàn Đoàn muốn xem cái gì! Chúng ta xem phim hoạt hình nha” Đoàn Đoàn lắc lắc đầu, Phó Thiên Tứ không hiểu ý của Đoàn Đoàn, nhấc lông mày: “Vậy Đoàn Đoàn muốn xem cái gì! Xem siêu nhân” “Ấu trĩ...” Đoàn Đoàn một bộ ngoan ngoãn trả lời. Phó Thiên Tứ: “...” Ấu trĩ sao! Nhưng Phó Thiên Tứ vẫn thường xem, đâu có cảm thấy ấu trí ở chỗ nào! Phó Thiên Tứ lúng túng dùng ngón tay sờ sờ mũi, điện thoại chấn động, Phó Thiên Tứ đem bộ điều khiển từ xa đưa cho Đoàn Đoàn: “Muốn xem cái gì tự mình xem!” Đoàn Đoàn gật đầu, thuần thục lựa chọn kênh thế giới động vật. Phó Thiên Tứ: “...” Phó Thiên Tứ lấy điện thoại di động ra liếc nhìn, chính là tin nhắn của Mục Mạn Đồng. Mục Mạn Đồng: Thiên Tứ, khi nào cậu về nhà, tôi đang ở trang viên Phó gia rồi... tôi, tôi muốn tâm sự cùng cậu chuyện liên quan tới Phó Kiến Văn. Phó Thiên Tứ nhấc lông mày, cậu ta và Mục Mạn Đồng có cái gì để tán gẫu về Phó Kiến Văn, hơn nữa Mục Mạn Đồng lại không quen không biết Phó Kiến Văn thì có cái gì để nói chuyện? Nghĩ đến thân thể của Mục Mạn Đồng bị tàn tật trong lòng lại tự ti, Phó Thiên Tứ trả lời Mục Mạn Đồng khá nhẹ nhàng chứ không dùng những từ ngữ sắc bén. Phó Thiên Tứ: Tôi ăn cơm ở nhà của Phó Kiến Văn, buổi tối chưa chắc đã trở về, cô về nhà nghỉ ngơi sớm một chút! Sau một hồi lâu, tin nhắn điện thoại của Phó Thiên Tứ lại rung lên. Phó Thiên Tứ đang xem thế giới động vật cùng Đoàn Đoàn đành phải cầm điện thoại di động lên liếc nhìn... Mục Mạn Đồng: (Hình ảnh) đây là lần đầu tiên tôi làm bánh gatô, muốn chúc mừng cậu, vậy tôi để quản gia đặt ở trong tủ lạnh, khi nào cậu trở về nhớ ăn. Bên trong hình ảnh, chính là bánh gatô mà Mục Mạn Đồng làm vì Phó Thiên Tứ. Mục Mạn Đồng vẫn luôn biết Phó Thiên Tứ là một đứa trẻ dễ mềm lòng, cô ta cho rằng gửi bức ảnh cho Phó Thiên Tứ thì cậu ta nhất định sẽ trở về...